Nói vậy cũng chưa hắn đúng, vì tông sư võ đạo hoặc người có thể lực lớn vẫn có thế dần người khác vào.
Nhưng đội trưởng bảo vệ đâu có tin Diệp Sở thuộc một trong hai dạng người đó.
Bởi ngay cả Vương Tử Hào cũng không có quyền dẫn người vào. Diệp Sở điềm nhiên: "Tôi nói rồi, là người khác dần tôi vào."
"Còn dám cãi! Xem ra không cho mày một bài học thì mày không biết điều."
Ảnh mắt đội trưởng lạnh lùng, sải bước áp sát Diệp Sở.
Mọi người quanh đó bày về xem trở vui, muốn xem Diệp Sở còn dắm ngông như lúc nãy không.
Tôi khuyên anh tốt nhất đừng động vào tôi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Mặt Diệp Sở lạnh đi vài phần.
"Ö, thế à? Đế tôi xem nghiêm trọng cỡ nào?"
Đội trưởng bảo vệ ánh mặt khinh khỉnh, vươn tay chụp về phía Diệp Sở.
Rắc!
Diệp Sở lạnh mặt, chộp lấy cổ tay đổi phương bẻ nhẹ, tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
Đội trướng bao vệ đau đon, chưa kịp kêu thám thì đã cám thay một luồng lực khúng khiếp truyền dọc cánh tay, bị hất văng ngang, rơi bịch xuống xa.
Hiện trường yên âng như tờ.
Mọi ánh mất sững sở: có người dám ra tay ngay tại đây!
Diệp Sở sải bước tới, cúi xuống nhìn đội trưởng đang lồm cồm bò dậy: "Giờ hiểu chưa?"
Đội trưởng bảo vệ nén cơn đau khắp người, căm hận trừng Diệp Sở: "Thàng khẩn, dám ra tay ở đãy, mày chết chắc rồi."
Chưa cần y hỏ hoán, đã có nhiều bảo vệ lao tới.
Vương Tử Hào cười ha hả: "Đồ phế vật, đúng là tự tìm đường chết, dám gây chuyện ở đây."
"Hê hê, anh Tứ Hào, tên phế vật này đung là đồ ngu không có não."
Khương Quân Lan khinh bì.
Đúng lúc đám bảo vệ sắp ra tay, từ xa đột nhiên vang lên một tiếng quát: "Để xem ai dám động vào anh ấy"
Mọi người nhìn theo tiếng, mắt bừng sáng: hai bóng dáng yếu điệu đang bước tới.
Một người nhan sắc tuyệt trần, thân hình đẫy đa quyền rũ, đúng là tuyệt sắc giai nhân.
Chính là Hoàng Phủ Thi Nguyệt và Đông Mai.
Tới gần, Hoàng Phủ Thi Nguyệt quát một tiếng: "Tránh ra."
Đám bảo vệ chỉ thấy một luồng áp lực võ hình đè ập tới, bất giác tách sang hai bên.
Hoàng Phú Thi Nguyệt bước đến cạnh Diệp Sở, khuôn mặt lạnh băng chợt dịu lại, giọng đầy quan tâm: "Em trai, xảy ra chuyện gì vậy?"
Mọi người sững sờ: một tên phế vật ở rế lại quen biết người đẹp khí chất ngút trời như thế?
Diệp Sở kế lại sơ qua.
Nghe xong, sắc mặt Hoàng Phủ Thi Nguyệt lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Tiếu thư này, tên nhãi này đánh người ở đây, tôi khuyên cô đừng xen vào chuyện này."
Đội trưởng bảo vệ thẩy khí chất cô bất phàm, không dám trực tiếp động thủ, đành mềm giọng khuyên can.
Hoàng Phủ Thi Nguyệt nhàn nhạt: "Tôi cứ muốn xen vào đấy, thì sao?"
Mặt đội trưởng hơi khó coi.
Vương Tứ Hào cười nhếch mep: "Người đẹp a, vi một thằng phế vật ở rế mà đắc tội với chú nhân nơi này, e là không đáng đâu."
Hoàng Phú Thi Nguyệt quay đầu, giọng bãng lạnh: "Anh đang dạy tôi làm việc à?"
Vương Tử Hào khựng lại, sắc mặt lập tức sa sầm.
Khương Quân Lan quát: "Con tiện nhân, dám võ lễ với anh Tử Hào, đúng là muốn chết."
Vút!
Đông Mai lướt lên, tát một cái như trời giáng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!