Dù không đến mức như Hoàng Phú Thi Nguyệt, nhưng cũng co mũi khó chịu
Cô xấu hố phần nộ, lao nhanh vào phòng tâm.
Hơn nửa tiếng sau, hai cô mới tắm xong đi ra.
Chí cần nghĩ đến cánh tượng vừa rồi, Hoàng Phú Thi Nguyệt đã thấy ngượng, không dám nhìn thẳng mặt Diệp Sớ.
"Chị Thi Nguyệt, nếu không có việc gì thì em xin phép về trước."
Để tránh ngượng, Diệp Sở chủ động cáo từ.
Hoàng Phủ Thi Nguyệt vội ngăn lại: "Em đừng vội đi, chị muốn dẫn em đến một nơi."
Diệp Sở ngạc nhiên: "Đi đâu vậy?"
"Roi em sẽ biết."
Hơn nửa tiếng sau, ba người đến một trang viên tư nhân.
Trang viên trang trí xa hoa, giá sơn, dòng nước, đình đài lầu các đủ cá.
Ba người đi đến sảnh tiếp khách ở trung tăm trang viên; gian phòng rất lớn, bài trí cực kỳ xa xì.
Giữa sảnh là một bục tròn, xung quanh xếp từng dãy ghế.
Nhìn qua chẳng khác gì khán phòng của một buối đầu giá.
Diệp Sở càng thêm thắc mắc: "Đãy là đâu vậy?"
Hoàng Phú Thi Nguyệt mím cười giái thích: "Đây là buối đấu giá ngầm lớn nhất Giang Đô. Cứ nửa năm tố chức một lần, mỗi lần đều có không ít món hay."
"Em không có lò luyện đan đúng không? Chị nghĩ dần em đến xem, biết đâu tìm được."
Diệp Sở lập tức hứng thú, trong mắt lóe lên mong chờ.
"À đúng rồi, ở đãy không chỉ mua, mà còn có thế bán."
Diệp Sở khựng lại, rồi lấy đám đan dược luyện hồi chiều ra: "Chị Thi Nguyệt, chị giúp em đem mấy viên đan dược này bán đi."
Hoàng Phủ Thi Nguyệt nhíu mày: "Em à, đan dược quý thế này, bán đi thì tiếc quá không?"
"Không tiếc đâu, hết thì em luyện tiếp. Hon nữa em còn giữ lại một phần."
Ngắm lại cũng phái, Hoàng Phú Thi Nguyệt không khuyên thêm, nhận lấy đan dược: "Chị đi tim bên tố chức, em ở đây đợi chị."
Cô dẫn theo Đông Mai rời đi, còn Diệp Sở thì đi dạo quanh sảnh tiếp khách.
Trong đại sảnh đã tụ tập không ít khách, đa phần ăn vận sang trọng.
Rõ ràng thân phận địa vị cúa họ đều chẳng tầm thường.
Diệp Sở còn nhận ra giữa đám đông có không it võ giả.
Càng về sau, khách kéo đến càng đông.
Đúng lúc anh đang dạo quanh, từ phia chếch bên bỗng vang lên một giọng lạnh lùng:
"Ơ? Đồ phế vật như mày cũng đến được đãy à?"
Diệp Sở quay đầu nhìn, không khỏi cau mày.
Người nói là một cô gái cao ráo - chắng ai khác ngoài Khương Quân Lan, út nữ của chi lớn nhà họ Khương.
Bên cạnh cô ta còn có một thanh niên cao to; nhìn cách ăn mặc và khí chất, hắn xuất thân bất phàm.
Chàng trai cao lớn ngạc nhiên: "Quân Lan, thâng nhóc này chắng lẽ là ...? "
Khương Quân Lan giải thích: "Anh Vương, đúng rồi, thâng này chính là đứa con riêng của nhà họ Diệp, làm rế ở nhà chú hai của em."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!