Diệp Dật Thần ánh mắt lóe lên, lập tức nói: "Đơn giản thôi, mày chỉ cần giúp hẹn cô Khương một buổi, ba muốn gặp cô ấy."
"Chỉ cần xong việc, nhà họ Diệp sẽ không để mày thiệt đầu."
Diệp Sở ban đầu chỉ định mỉa vài câu, nhưng chợt đối ý.
"Đừng chỉ nói suống, có lợi gì thi đưa ra luôn."
Diệp Dật Thần nghẹn lời, mặt hơi gượng gạo: "Mày muốn gì?"
Diệp Sở nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, rồi nói: "Chuyển thắng tiền đi. Dù sao may người nhà họ Diệp cũng chẳng có thứ gì lọt vào mắt tôi."
Hừ, to mồm thật ... Diệp Dật Thần thầm hử lạnh, ngoài mặt thì hói: "Mày muốn bao nhiêu?"
Diệp Sở giơ một ngón tay: "Đưa trăm triệu gọi là lấy lệ"
Mặt Diệp Dật Thần cứng lại, giọng trầm xuống: "Diệp Sở, đừng quá đáng."
Một trăm triệu, lại còn 'lấy lệ', đúng là cái gì cũng dám nói.
Diệp Sở nhướng mày: "Đường đường nhà họ Diệp, đến trăm triệu tệ cũng không móc nổi à?"
Diệp Dật Thần bị chặn họng. Nhà họ Diệp dĩ nhiên có thế lấy ra chừng đó,
Nhưng đưa thầng cho Diệp Sở, nghĩ kiểu gì cũng thấy không bõ.
Bên cạnh, Diệp Thiên Thành chen vào: "Một trăm triệu nhiều quá, dạo này nhà họ Diệp làm ăn ế ấm, vốn lưu động không nhiều, nhiều nhất năm triệu."
"Năm triệu?" Diệp Sở liếc xéo: "Ông coi tôi là ăn mày à?"
Khóe miệng Diệp Thiên Thành giật giật, nghiển răng: "Tám triệu."
"Tám mươi triệu, không bớt."
"Mười triệu, không thêm."
"Bốn mươi triệu."
"Mười lăm triệu."
"Ba mươi triệu."
Gân xanh trên trán Diệp Thiên Thành giật thình thịch, nén giận mở miệng: "Nhiều nhất hai mươi triệu, mày đừng tham quá."
Diệp Dặt Thần cũng vội nói: "Diệp Sở, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, bấy nhiêu là được rồi."
Diệp Sở thấy cũng đủ, gật đầu đồng ý: "Anh nói đúng, nế tình người một nhà, hai mươi triệu thì hai mươi triệu."
Anh đọc liền số tài khoản cho họ chuyển tiền.
Diệp Thiên Thành không chăn chừ, lập tức chuyển cho Diệp Sớ hai mươi triệu tệ.
Vừa thấy tin nhắn, mắt Diệp Sở sáng rỡ.
Lại vào thêm hai chục triệu, sướng thật.
"Tiền chuyển rồi. Về mà lo liệu ngay đi, tôi cần gặp cõ Khương sớm." Diệp Thiên Thành trăm giọng dặn.
"Yên tâm, cứ đợi là được." Diệp Sở ngoài mặt đồng ý, thầm nhủ: cứ việc mà đợi dài cố.
"À đúng rồi, còn tin tức nào ông chưa nói với tôi không?" Diệp Sở nhớ tới chính sự.
Mặt Diệp Thiên Thành trông hơi gượng gạo, lắc đầu: "Hình như hết rồi, chắc tôi nhớ nhầm."
Mẹ nó, tôi biết ngay mà. Diệp Sở chửi thăm, quay người rời nhà họ Diệp. Thấy anh đi dứt khoát như thế, Tạ Vũ San hơi lo: Thiên Thành, liệu nó có cầm tiền rồi không làm không?"
"Hần mà dám." Lõng mày Diệp Thiên Thành dựng lên, nhưng nghĩ tới biếu hiện gần đây của Diệp Sở, hình như hân dám thật.
Ông ta bất giác nhìn sang Tô Vạn Sơn: "Ông Tô, nghe nói ông có một vị sư huynh?"
Tô Vạn Sơn gật đầu: "Đúng vậy, sư huynh tôi làm việc cho nhà họ Vân."
Nghe tới nhà họ Vân, cả ba người thoáng biến sắc.
Diệp Thiên Thành lại hói: "Không rõ sư huynh của ông T có thực lực thể nào?"
Tô Vạn Sơn hiểu ngay ý, mím cười: "Gia chú yên tâm, sư huynh tôi là Phùng Hán Tam, cường giá Đoạn Thể cấp tám, môn công phu Mông Đại Bảng của ông ấy đã đạt mức xuất thần nhập hóa, thực lực vượt xa tôi, đổi phó thâng nhóc đó dư sức.
Diệp Thiên Thành mừng ra mặt: "Vậy phiền ông Tô giới thiệu giúp. Sau này nếu thâng nhóc đó giở trò, có thế còn cần sư huynh ông ra tay."
"Gia chủ yên tâm." Tô Vạn Sơn vỗ ngực cam đoan: "Tôi sẽ liên lạc với sư huynh ngay, có tin sẽ báo liền."
Rởi nhà họ Diệp, Diệp Sở định tim chỏ để luyện đan.
Luyện đan cần yên tĩnh, lại không được ai quấy rầy.
Vê nhà họ Khương thì khỏi nghĩ, lỡ bị Khương Hái Vân bắt gặp lại náo loạn cá lên.
Anh nghĩ một lát, lấy điện thoại gọi cho Hoàng Phú Thi Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!