Ông ta ngạo mạn là phải: thấy Diệp Sở còn trẻ, tưởng thực lực chẳng đến đâu.
"Ồ, vậy à?" Diệp Sở mỉa mai: "Vậy để tôi lĩnh giáo thử thực lực của nhà họ Diệp xem."
"Hừ, như cậu muốn." Diệp Thiên Thành hừ lạnh, rồi cung kinh nhìn Tô Vạn Sơn: "Ông Tô, xin mời ra tay."
Tô Vạn Sơn khẽ gật đầu, mắt nhìn chăm chầm Diệp Sở, giọng kiêu ngạo:
"Nhóc, tôi mà ra tay thì chắc chần có máu đổ. Không muốn bị thương thì mau nhận sai xin lỗi."
Lông mày Diệp Sở nhướng lên: "Người trước nói y hệt, bị tôi đánh mấy chiêu đã phải cầu xin tha. Không biết ông trụ được bao lâu."
"Ngông cuồng!"
Ánh mắt Tô Vạn Sơn lạnh hàn, đứng dậy đi ra ngoài: 'Trong này chật quá, ra ngoài đi."
Diệp Sở cũng không chần chừ, đứng dậy đi theo.
Diệp Thiên Thành và mọi người cũng vội vàng ra sân.
Ra đến sân, Tô Vạn Sơn một tay để ra sau lưng, tay kia ngoắc Diệp Sở:
"Tổi không thèm lấy lớn hiếp nhỏ, cậu ra tay trước đi."
Diệp Sở hơi ngạc nhiên, lắc đầu: "Thôi ông ra tay trước đi, bằng không tôi mà ra tay thì ông chẳng còn cơ hội đầu."
"Đúng là thàng nhãi ngõng cuồng." Mặt Tô Vạn Sơn sa sầm: "Đã muốn tìm chết, tôi sẽ cho cậu toại nguyện."
Hân bày thế, thân hơi gập, lắc lư nhẹ, hai tay khép hướng xuống, cả người như một con bọ ngựa.
"Xem chiêu!"
Tô Vạn Sơn thân pháp linh hoạt, chớp mắt đã áp sát Diệp Sở, hai tay lao vào các chỗ hiếm trên người anh.
Diệp Sở nghiêng người tránh, đồng thời âm thầm quan sát chiêu thức đối phương.
"Quyền Bọ Ngựa à? Thủ vị đấy."
Khỏe môi anh nhếch lên, rồi bắt chước động tác của Tô Vạn Sơn dựng thể, thân hình lắc lư bất định, nhẹ nhàng né từng đòn của đổi phương.
Bắt đúng thời cơ, anh tung chiêu thật nhanh, một đòn giáng vào mạn sườn hắn.
Lực đạo kinh người hất Tô Vạn Sơn bay ngang, rơi bịch xuống bãi cỏ.
"Sao có thể thế được?" Diệp Thiên Thành và đám người ha hốc mồm.
Tổ Vạn Sơn loạng choạng bò dậy, mặt đầy kinh ngạc: "Sao cậu có thể biết quyền Bọ Ngựa?"
Diệp Sở cười: "Thì vừa học của ông đỏ."
"Không thể nào." Đồng tử T Vạn Sơn co lại, hoàn toàn không tin lời này.
Hắn khổ luyện quyền Bọ Ngựa mấy chục năm còn chẳng bằng Diệp Sở đánh lúc nãy.
Đối phương chắc chân đã khố luyện từ lâu, tuyệt đổi không thế vừa học xong.
"Tin hay không tùy" Diệp Sở lười giải thích: "Sao? Còn đánh nữa không?"
Mặt Tô Vạn Sơn khó coi, mạn sườn lúc này đau thấu trời, biết mình không phải đối thủ, bèn dứt khoát nhận thua.
"Tôi nhận thua."
Diệp Thiên Thành và mấy người khó mà chấp nhận: vị khách khanh mà họ lấy làm tự hào lại không dịch nổi Diệp Sở.
Điều mấu chốt là, từ bao giờ đối phương trở nên khủng khiếp đến vậy? Họ hoàn toàn không hay biết.
Trong lòng Diệp Thiên Thành còn thoáng hối hận: sớm biết Diệp Sở lợi hại thế, sao có thể để anh đi ở rế.
"Diệp Sở, tôi ... "
Ông ta định nói gì đó để xoa dịu không khí, nhưng bị Diệp Sở lạnh lùng cat ngang.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!