Lý Tỉnh Huyên lấy làm lạ: sao Diệp Sở lại xung đột với Vân Trung Hạc?
Diệp Sở cũng không giấu, kể khải quát mọi chuyện.
Sắc mặt Lý Tĩnh Huyên hơi khô coi: "Thần y Diệp yên tâm, chuyện này tôi sẽ đứng ra đời lại công bang cho anh."
Nói rồi co nhìn sang Vân Băng Uyền. Cô ấy khẽ gật đầu: "Yên tâm, để tôi xử lý ."
Cô nhìn Vân Trung Hạc: "Anh ba, xin lỗi người anh em đây đi."
Mặt Vân Trung Hạc khỏ coi: "Em gái, thằng nhóc này hắn ... "
"Xin lỗi." Vân Băng Uyền nhấn mạnh.
Vân Trung Hạc dường như rất kiêng dè Vân Băng Uyển, không dám cãi thêm, sắc mặt lúc tổi lúc sáng.
Cuối cùng nghiến răng, bước lên nói: "Người anh em xin lỗi."
Diệp Sở hơi ngạc nhiên: một người con rieng như Van Bang Uyền mà lại khiến Vân Trung Hạc phải sợ?
"Tam gia đã xin lỗi rồi, vậy chuyện này coi như kết thúc tại đây."
Diệp Sở xua tay: "Nhưng dược liệu văn phái giao đú, còn tiền bồi thường cho anh em tôi thi không thế thiếu."
Mi mắt Vân Trung Hạc giật giật, cố nén lửa giận: "Tất nhiên. Tôi đi báo người chuẩn bị."
Hần sai nhân viên chuấn bị dược liệu, rồi đích thân chuyển cho Trương Diệu Xuân một triệu.
Không lâu sau, nhân viên bưng tới năm phần dược liệu.
Vân Trung Hạc nhận lấy, tự tay đưa cho Diệp Sở.
"Vậy cảm ơn Tam gia nhiều."
Diệp Sở vui vẻ nhận, gặt đ'ầu với Lý Tĩnh Huyên: "Hoàng phu nhân, đa tạ đã ra tay tương trợ. Tôi còn việc, xin phép đi trước."
Lý Tĩnh Huyên mim cười gật đầu: "Thần y Diệp đi thong thả." Diệp Sở dẫn hai người rời đi.
Đợi họ đi rồi, Văn Bằng Uyến nhìn Lý Tĩnh Huyên: "Tĩnh Huyên, cậu sang Vạn Dược Trai đợi tôi trước, lát nữa tôi qua."
Lý Tĩnh Huyên gặt đầu, rời Bách Dược Các.
Cô vừa đi khuất, Vân Trung Hạc đã không chờ nối: "Em gái, thâng đó ép người quá đáng, vừa rồi sao em lại ...? "
Vân Băng Uyến không đáp, hỏi ngược: "Vừa nãy anh nói thằng đó đánh bại Phùng lão, kể chi tiết cho em nghe."
Vân Trung Hạc không giấu, kế tường tận việc vừa xảy ra.
Vân Bãng Uyền lộ vé kinh ngạc, nhin sang Phùng Hân Tam: "Phùng lão, nói kỹ quá trình giao đấu với thăng nhóc đó đi."
Phùng Hán Tam nghiêm túc gật đầu, thuật lại chỉ tiết trận đánh với Diệp sở.
"Thàng nhóc đó cũng biết công phu Móng Đại Bàng? Còn là vừa học đã dùng à?" Cô kinh ngạc tột độ.
Phùng Hán Tam gật đầu quả quyết: "Không những biết, công phu Móng Đại Bằng của cậu ta đã đại thành, lão phu cũng không bì kịp.
Ước chừng đã khố luyện nhiều năm, học vội học vàng gì chứ-chắc cậu ta chỉ khoác lác."
Đôi mắt đẹp của Vân Băng Uyến khẽ nheo lại, trong lòng càng thêm hứng thú với Diệp Sở.
"Anh ba, cậu ta đã cứu mạng Tĩnh Huyên. Chuyện hôm nay dừng ở đãy, đừng đi trêu chọc đổi phương nữa."
Cô dặn Văn Trung Hạc một câu rồi rời Bách Dược Các.
Diệp Sở đưa Trương Diệu Xuân và Chu Tiếu Vân về nhà thuốc.
"Diệp Sở, cám ơn. Hồm nay nếu không có cậu, tớ e là ... " Trương Diệu Xuân cảm động vô cùng.
Tuy mới trùng phùng với Diệp Sở hai ngày, nhưng đối phương giúp anh quá nhiều.
Nếu là phận nữ, e là anh phải lấy thân báo đáp mất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!