Vân Trung Hạc hoàn hồn, sắc mặt hơi khó coi.
Chuẩn bị kỹ lưỡng thế mà văn thất thủ.
Hần gượng nặn ra một nụ cười: "Người anh em quả là giấu kín. Chuyện hôm nay tôi nhận thua, các người đi đi."
Diệp Sở lắc đầu: "Đi thì được, nhưng mong Tam gia xin lỗi anh em tôi và lo tiền thuốc men."
Trương Diệu Xuân liền cuống lên, định mở miệng, song bị Diệp Sở xua tay ngăn lại.
Vân Trung Hạc sững người: minh đã không truy cứu nữa, đối phương còn chưa chịu bó qua.
"Người anh em, đừng được đằng chân lân đằng đầu. Tôi có làm thằng nhóc này bị thương, nhưng cậu cũng đã ăn của tôi hai mươi triệu, lại còn đánh người của tôi." Giong han đe nén lửa giận.
Diệp Sở nhàn nhạt: "Nói lý thì đúng là thế, nhưng Tam gia đừng nhầm-tôi chưa từng nói là sẽ nói lý với ông."
"Câu .. "
Văn Trung Hạc trợn mắt: "Thằng nhóc, cậu đúng là biết đánh đấy, nhưng nhà họ Vân không phải dạng vừa. Cậu chắc muốn làm to chuyện à?"
Diệp Sở lắc đầu: 'Tam gia nói thế là sai. Tôi đã nương tay rồi. Nếu không nế mặt nhà họ Vân, mấy người này đã không chỉ bị thương nhẹ đâu."
Vân Trung Hạc khựng lại. Phùng Hán Tam vội tiến lên: "Tam gia, người khôn không chấp cái thiệt trước mắt, chi bằng trước cứ nhận lời cậu ta."
Vân Trung Hạc hít sãu một hơi, nén giận, lạnh giọng hỏi Diệp Sở: "Nói đi, cậu muốn thế nào?"
"Tam gia thế mới phải, thức thời mới là tuấn kiệt." Diệp Sở mím cười nhạt.
"Đơn giản: bội thường cho anh em tôi một triệu tiền thuốc men, thêm tiền công mệt cho tôi."
Vân Trung Hạc nhíu mày: "Tiền .. , công mệt gì?"
"Đánh nhau lâu thế, mệt chứ còn gì." Diệp Sở nhe răng cười. "Tôi đang cần ít dược liệu, lấy dược liệu trừ vào tiền công đi."
Khỏe miệng Vân Trung Hạc giật giật, trong lòng muốn chứi thề.
Đánh người của hân xong còn đòi tiền công.
Đúng là ép người quá đáng.
"Tam gia, bảo người đi chuẩn bị đi. Tôi cũng không đòi nhiều, năm phần là được."
Diệp Sở rút tờ giấy đưa qua. Vân Trung Hạc liếc xem, mặt lập tức sa sầm.
Dược liệu trên đó toàn loại cực kỳ đắt và hiểm, chắc chắn trị giá hon hai triệu; năm phần là hơn mười triệu.
Tên khổn trước mặt coi hàn là mỏ tiền chắc?
Nhưng hắn vẫn nên lại, nhìn sâu vào Diệp Sở, trầm giọng: "Những dược liệu này đều rất đât hiểm; ở đây có món không sẵn, phải đi nơi khác lấy, cần đợi một lúc."
Diệp Sở phấy tay: "Không sao."
Nói xong, anh mặc kệ, đi tới chữa cho Trương Diệu Xuân.
"Diệp Sở, hay là thôi đi. Thế lực nhà họ Vân lớn, mình đừng đắc tội đến mức không còn đường lui." Trương Diệu Xuân khế nói.
Diệp Sở mim cười: "Đừng sợ. Nhà họ Vân ấy à, tớ chầng coi ra gì."
Trương Diệu Xuân há miệng mà không biết nói gì.
Không lâu sau, một đám bảo vệ kèm một đội vệ sĩ áo đen hùng ho xông vào Bách Dược Các, ai nấy đều cầm vũ khí.
Phía sau đám đồng là hai bóng dáng yêu kiều-chính là Lý Tĩnh Huyên và Vân Băng Uyền.
Mắt Diệp Sở hơi nheo lại: "Tam gia, xem ra ông không định giữ lời?"
Vân Trung Hạc hừ lạnh: "Thằng nhóc, tôi nói rồi, nhà họ Vân không dé chọc vào."
Nói xong hắn vội quay ra cửa: "Em gái, sao em lại tới?"
Vân Băng Uyền đáp: "Nghe nói có người gây chuyện ở Bách Dược Các, nên em qua xem."
Lý Tĩnh Huyên tò mò: "Ai thế? Dám gay rổi trên địa ban nhà họ Văn?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!