Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mãnh Long Xuất Ngục - Diệp Sở (FULL)

"Các ... các người đang tổng tiền." Trương Diệu Xuân trừng mắt: "Tôi sẽ gọi cảnh sát."

"Gọi cảnh sát?" Người đàn ông trung niên cười khẩy. "Giấy tờ bên tôi đủ cả rồi, cảnh sát có đến thì cậu cũng phải bồi thường." "Không thể nào, mấy cái giấy tờ đó đều là giả, cảnh sát sẽ không tin đâu." "Nhóc con, đừng ngây thơ thể được không?" Gã trung niên nhếch mép trêu chọc. "Chầng lẽ cậu chưa nghe chuyện chỉ hươu báo ngựa à?

"Tôi nói cây nhãn sảm đó là thật thì nó là thật, cảnh sát có đến cũng vậy thôi. Tin không, đến ca họ cũng chang them xem mấy to giấy ay?" Mặt Trương Diệu Xuân chợt tái mét.

Đúng là đời này còn mong gì chuyện công bằng với công lý thực sự.

Chí cần có quyền có thế, trắng cũng biển thành đen.

Nhin là biết han có tiền có thể.

"Hừ, lớn lối ghê nhí."

Đúng lúc anh ta đang tuyệt vọng, một giọng noi quen thuộc vang lên từ ngoài cứa tiệm.

Ánh mất Trương Diệu Xuân lớe lên, lập tức nhìn ra ngoài, chỉ thấy Diệp Sở sải bước vào cứa hàng.

"Diệp Sở."

Trương Diệu Xuân vừa xúc động vửa thấp thỏm.

Đối phương trông là biết chẳng dễ dây vào, không biết Diệp Sở có ứng phó nỗi không?

Người đàn ông trung niên liếc sang Diệp Sở, mắt hơi nheo lại.

Diệp Sở bước tới đỡ Trương Diệu Xuân dậy, đồng thời hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Trương Diệu Xuân không giấu giểm, vội thuật lại đầu đuôi.

Nghe xong, mắt Diệp Sở khẽ nheo, trong lòng đã đoán ra phần nào rồi.

"Nhóc con, mày là cái tha gì? Thang kia làm hóng cây nhân sâm trăm năm trong tiệm của tao, phải bồi thường." Gã trung niên nhạt giọng.

Diệp Sở ngấng lên, khỏe môi nhếch cười giêu cợt: "Hừ, đường đường Tam Gia nhà họ Văn mà cũng giờ trò mèo thế này, không sợ truyền ra ngoài cho thiên hạ chê cười à?"

Trong mắt người đàn ông lóe lên vẻ kinh ngạc.

Trương Diệu Xuân sững người, rồi lập tức hiếu ra: bảo sao hắn bắt anh bồi thường hai mươi triệu.

Thì ra đổi phương là Vân Tam Gia, chẳng trách ...

Biết thân phận hàn rồi, trong lòng anh càng thêm lo.

Nhà họ Vân là một trong bốn hào môn lớn nhất Giang Đô.

Đâu phải thứ dễ động vào.

"Ha ha, phản ứng cũng nhanh đấy." Vân Trung Hạc mim cười. "Diệp Sở, đã biết rồi thì ngoan ngoãn nha hai mươi triệu ra đi, tiền của ta đâu phải dễ lấy."

Hôm qua, Vương Thiên Bao về liền báo cáo sự tình cho Vân Trung Hạc.

Văn Trung Hạc nghe xong tuy giận lắm nhưng không ra tay ngay, mà cho người đi điều tra trước.

Đến khi biết thân phận của Diệp Sở, hàn rất lấy làm kinh ngạc.

Một thằng con rế ở rế mà dám ngông cuồng vậy u?

Dù khinh thường Diệp Sở, nhưng dầu sao anh vẫn là con rế ở rế của nhà họ Khương.

Văn Trung Hạc cũng không tiện cho người ra tay trực tiếp, bèn bày ra màn này.

Dù có ầm ĩ đển mức nhà họ Khương đứng ra, hàn văn nói đâu ra đẩy.

Diệp Sở thán nhiền nói: "Tiền tôi vay được nhờ bán lĩnh của minh, cở gi phải trả?"

Vân Trung Hạc hừ lạnh: "Thế thi khỏi nới nhiều. Bất thâng nhớc đó bồi thường rồi cút ."

"Nhân sảm là giả, bồi thường cái gì?" Diệp Sở lắc đầu. "Có bồi thì cũng là các người bồi cho anh em tôi. Người của ông đánh cậu ấy ra nông nỗi này, không thế bó qua được."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!