Lý Tĩnh Huyên thoáng ngạc nhiên, không ngờ gặp Diệp Sở ớ đây. "Thần y Diệp, anh đang làm gì ở đãy vậy?"
"Tôi đến mua ít dược liệu" Diệp Sở đáp qua loa, ánh mât bất giác nhìn sang người phụ nữ đứng cạnh Lý Tĩnh Huyên.
Cô tầm ngoài ba mươi, mái tóc tím hiểm gặp, thân hình đẫy đà quyển rũ, toát lên vẻ mặn mà.
Điều hút mắt nhất là khi chất dịu dăng đầm thắm, như một quý cô tri thức, dịu dàng khiến người ta muốn lại gần.
Diệp Sở nhìn cõ ta không phải vì nhan sắc.
Mà vì anh nhận ra người phụ nữ tóc tim này.
Tên cô là Văn Băng Uyến, con riêng của nhà họ Vân, đồng thời là góa phụ có tiếng ở thành phố Giang Đô.
Diệp Sở biết rõ về co là vì chuyện anh vào tù nam xưa cũng co phần liên quan đến cô ta.
Diệp Dật Thần từng theo đuối Vân Băng Uyến, nhưng dẫu cố mấy cũng không được cô đế mắt.
Nhục quá hóa giận, hàn bèn hạ thuốc định cưỡng bức, tính "gạo nấu thành cơm" rồi tới nhà họ Vân dạm hỏi.
Dĩ nhiên, hàn dám làm thế vì cho rằng Văn Bằng Uyến chỉ là con riêng, lại là góa phụ, nhà họ Văn chắc sẽ không làm lớn chuyện.
Kết quả không những hạ thuốc không thành mà còn chọc giận nhà họ Vãn; cuối cùng nhà họ Diệp phải nhượng lại không ít lợi ích, còn đay Diệp Sở ra gánh tội thay, khi ấy mới xoa dịu được cơn thịnh nộ của nhà họ Vân.
Năm đó tuy anh còn nhỏ, nhưng về người đàn bà khiến Diệp Dật Thần cuồng đến mức phải hạ thuốc, anh cũng biết đôi chút.
Xưa nay "hồng nhan họa thủy", quả không sai ....
Diệp Sở thầm cám thán, thu ánh mắt về, nhìn Lý Tĩnh Huyên: "Hoàng phu nhân, dạo này sức khoe thể nào rõi?"
Lý Tỉnh Huyên mím cười: "Nhờ phúc Thần y Diệp, tôi đỡ nhiều lắm, chắc chẳng bao lâu sẽ khói hẳn."
Thế thi tốt quả." Diệp Sở mím cười gật đầu, trò chuyện thêm dăm câu rồi rởi đi
Anh đi rồi, Vân Băng Uyến tò mò: "Tĩnh Huyên, anh ta là vị thần y mà chị nới há?"
Lý Tĩnh Huyên gật đầu: "Băng Uyến, để tôi kế, Thần y Diệp lợi hại lắm ... "
Cô kể lại sự việc khi ấy một cách sinh động.
Nghe xong, Vân Bang Uyến khể ngạc nhien, rồi trong mặt thoáng hiện về hứng thủ.
"Hì hì, đúng là một chàng trai thú vị."
...
Diệp Sở vừa rời đi không lâu, chuông điện thoại bồng reo.
Lẩy ra xem, là Trương Diệu Xuân gọi, anh bật máy ngay.
Trong ổng nghe lập tức vang lên tiếng khóc: "Anh Diệp ơi, anh mau đến cứu bác sĩ Trương, anh ấy ... anh ấy sp bị người ta đánh chết mất, hu hu ... "
Giọng rất quen - là cô y tá trẻ ở nhà thuốc.
Diệp Sở biển sắc, trầm giọng hỏi: "Các cô đang ở đâu?"
Đầu dây kia đáp ngay: "Bọn tôi ở Bách Dược Các trong chợ dược liệu Nam Thành."
Diệp Sở khựng lại: trùng hợp vậy sao?
"Tôi tới ngay."
Anh cúp máy, ghé tiệm bên cạnh hỏi đường tới Bách Dược Các rồi lập tức lao đi.
Cùng lúc đó, tại Bách Dược Các ở phía tây khu chợ, Trương Diệu Xuân đang bị mẩy gã lực lưõng đẩm đá túi bụi.
Anh ôm đầu, co ro dưới đất, miệng không ngớt rên la thảm thiết.
"Các người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa ... hu hu ...
Cô y tà tré Chu Tiều Vân khóc lộc lao tới can, nhưng bị một gã vung tay hất ra.
Thân hình loạng choạng ngã xuống đất, giữa chân mày thoáng hiện vẻ đau đớn.
“Được rồi, đừng đánh chết người."
Một giọng nam trầm vang lên. Một người đàn ông trung niên mặc Đường trang đứng dậy từ chiếc ghế thải sư cách đó không xa.
Tay ông ta vần hai quả óc chó cũ kỹ, thong thả bước tới trước mặt Trương Diệu Xuân, cúi mất nhìn xuống.
"Nhóc, hai mươi triệu tệ, thiếu một xu cũng không được, bằng không hôm nay đừng hòng ra khỏi đây."
Giọng hàn đều đều nhưng không thế cãi.
Lúc này Trương Diệu Xuân đã mặt mũi bằm dập, mấy chiếc xương sườn trong ngực cũng đã gãy.
Anh cần räng chịu đau, gượng đứng lên, nhố ra một ngụm máu, ngang đầu đổi diện trung niên kia.
"Củ nhân sâm đó vốn là hàng giả, các người rõ ràng là giở trò ăn vạ, tổng tiền." Anh nghiến răng, giọng đầy phần nộ.
Chắng bao lãu trước, anh đưa Chu Tiếu Văn tới đây mua dược liệu.
Muốn tim một củ nhân sâm nhiều năm tuổi làm thuốc dẫn, được người quen giới thiệu đến Bách Dược Các.
Vì là chỗ quen đưa tới, Bách Dược Các tiếp đãi rất nhiệt tình, bày ra không ít nhân sâm cho anh chọn.
Trong số đó có một cú nhân sâm họ nói là trăm năm tuổi.
Tuy không mua nổi sâm trăm năm, nhưng anh hiểu kỳ nên muốn xem thứ.
Chính cái nhìn ấy lại rước họa vào thân.
Nhà anh nhiều đời làm nghề y, từ nhỏ tai nghe mắt thấy, quen thuộc với đủ thứ dược liệu.
Tự nhiên trong đó có cả nhãn sảm.
Anh ngắm kỹ, phát hiện củ "sâm trắm năm kia là đồ giả - ghép từ những đoạn rẽ của vài củ sâm núi lâu năm.
Đang định lên tiếng nhắc thì bất ngờ bị ai đó từ phía sau cố ý hích một cái, củ sâm tuột tay rơi xuống đất, vỡ thành mấy khúc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!