Gỗ thêm một lúc van chẳng có động tĩnh, Diệp Sở cũng lười gõ nữa, bèn nhảy qua cửa số bên cạnh, rời khỏi biệt thự.
Hỏi vì sao không xuống lầu à? Xuống rồi bị Hàn Mộng Quyên trông thấy thi biết giải thích thế nào? Râng bị vợ nhốt ngoài cửa, không cho vào à? Diệp Sở cũng phải giữ thế diện chứ.
Trong phòng, Khương Quân Dao thấy bên ngoài im ảng thì khẽ chau mày.
Tiền lên mở cửa, không thấy bóng Diệp Sở đâu, giữa hai hàng lông mày thoáng hiện vẻ bực dọc.
Cách Diệp Sở hành xử tối nay khiến cô có phần không hài lòng, chủ yếu là cảm thấy anh ta liều lĩnh quá mức.
Hôm nay dám chơi xỏ Tiền Hân, ai biết ngày mai anh ta còn dam làm chuyện gi nữa?
Lỡ sau này đác tội với vài kẻ không nên đắc tội, cô nào có thời gian đi dọn hậu quả cho anh ta.
Định răn cho một trận, ai dè đối phương đã biến mất dạng.
Rời biệt thự, Diệp Sở tim một công viên vắng, ngồi xếp bầng bắt đầu tu luyện.
Dạo gần đây bận đủ thứ chuyện, anh chẳng có thời gian tu luyện. Vừa dẫn thiên địa linh lực vào cơ thế liền kích phát Khí Oán Long trong đan điền.
Một bòng rồng đen hư ảo bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, ngang dọc quậy phá trong đan điền.
Sắc mặt Diệp Sở hiện vẻ đau đớn; thực lực cảng mạnh, Khí Oán Long trong người anh càng hung hãn.
Bới linh lực thiên địa nuôi dưỡng thân thế đồng thời cũng nuôi dưỡng cá Khí Oán Long.
Anh vấn chưa có cách để ngan lại, vi Khi Oán Long và anh có chung nguồn gốc.
Muốn giái quyết, phải hóa giái oán khi của nó, khiến nó dần dần chấp nhận anh.
Theo lời sư phụ, nếu khiến Khi Oán Long hoàn toàn thừa nhận bản thân, chiến lực của mình sẽ tăng vọt.
Xem ra phải sớm giải quyết cho xong chuyện của Hoàng Phủ Thi Nguyệt.
Diệp Sở thầm nghĩ, bầng không lần nào tu luyện cũng đau đớn thế này, dẫu là anh cũng khỏ mà chịu nổi.
Còn Khương Quân Dao, tạm thời anh chưa tinh tới.
Người đàn bà ấy kiêu ngạo như nữ vương, đâu dễ mà thu phục.
Đúng lúc Diệp Sở chuyên tâm tu luyện, bỏng cám thấy nguy hiểm ập tới từ phía sau.
Không chút do dự, anh län một vòng khỏi chỏ vừa đứng.
Vút!
Một mũi tên tre xé gió, cắm phập vào thân cây lớn phía trước.
Nếu phản ứng chậm nửa nhịp, chắc chân anh đã trúng tên.
Nhìn màu đen sì của mũi tên là biết đã tẩm độc.
Rỗ ràng kẻ ra tay đã muốn lấy mạng anh.
"Ai đẩy, cút ra đây!"
Diệp Sở quát lớn, ánh mất khóa chặt vào một gốc cố thụ cao vút cách đó mãy chục mėt.
"Khặc khặc, phẩn ứng cũng không chậm, lại né được độc tiền của ta."
Tiếng cười lạnh leo rợn người vang lên, một kẻ áo đen từ ngọn cay phong xuống.
Là một lão gia, toc khô xơ, mat nhan nheo, mỗi khi cưoi lại đe lộ một hàm răng vàng khè.
Vẻ ngoài rợn người cộng thêm bộ áo choang đen quái dị khiến ai nhìn cũng lạnh gáy.
"Ông là ai?"
Diệp Sở trầm giọng hói. Anh châc chân mình không hề quen biết ké trước mặt.
Lão già áo đen the thẻ: "Thằng nhóc, dám giết Phệ Tim Trùng của lão phu, mày đã nghĩ xem muốn chết kiếu nào chưa?"
Lão ta chính là kẻ đã hạ cố lên người Lý Tĩnh Huyên, Không lâu trước, cảm ứng thấy cố trùng bị giết, hãn vừa kinh hãi vừa phần nộ.
Mấy ngày gần đây, hân lần theo khí tức còn sót lại của Phệ Tỉm Trùng đế truy tìm hung thủ.
Trời không phụ lòng người, tổi nay rốt cuộc hắn cũng tìm thấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!