Vừa dứt lời, ai nấy đều đối sắc, mỗi người một vẻ.
Khương Hải Vân càng thấy chán ghét, chỉ cảm thấy mất mặt tột cùng.
Mày liễu của Khương Quân Dao khẽ chau lại.
Ngay cả Hàn Mộng Quyen vốn luôn đứng về phía Diệp Sở cũng hơi thất vong.
Không có bản lĩnh thì cũng chẳng sao, với nền tảng của nhà họ Khương, nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi dễ như chơi.
Nhưng cứ khoác lác thì khó mà chịu nối.
Tiền Hần nhếch mép giễu cợt: "Ổ, vậy là anh bạn từng vào phòng Đế Vương rồi à?"
Diệp Sở gật đầu: "Vài hôm trước vừa vào. Cũng thường thôi."
Tiền Hân cổ làm bộ tò mò: "Ö, chắng hay cái phòng Đế Vương trong truyền thuyết đó rốt cuộc thế nào? Anh bạn kế tôi nghe với, cho tôi mở mang tam mät."
"Chỉ là một cái phòng riêng, có gì đáng nói đâu." Diệp Sở thắng thừng từ chối.
Tiền Hân cố nhịn cười, gật gù hùa theo: "Đúng đúng đúng, mắt anh để trên đỉnh đầu, đến phòng Đế Vương cũng không lọt mắt. Qua không hỗ là chàng ở rế nhà họ Khương lừng danh Giang Đô, em đây xin bái phục."
Diệp Sở nhướng mãy, lại cái giọng mía mai bóng gió này.
Vừa định mở miệng thì một tiếng quát chợt nỗ vang.
"Đủ rồi, mày là cái thá gì mà tự mày không biết à? Còn dám nói khoác trước mặt cháu Tiền?"
Khương Hải Vân mắt tóe lửa, hận không thế đuối Diệp Sở ra khỏi nhà họ Khương ngay lập tức.
Đúng là làm mất hết thế diện nhà họ Khương.
Diệp Sở cạn lời: vì sao mình nói thật mà chắng ai chịu tin?
"Ba, những gi con nói đều là thật."
Diệp Sở nghiêm túc, vừa định giải thich thi Khương Quân Dao bỏng lên tiếng:
“Chưa từng đi thì nói chưa từng đi, chẳng có gì mất mặt. Cố đú khoe mẽ chỉ khiển mình mê muội, thành trò cười cho thiên hạ."
Giọng tuy bình thản nhưng lời nào lời nấy như dao cất vào lòng.
Bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt cúa cô ấy, Diệp Sở thoáng thất vọng.
Lại không tin anh đến thế sao?
Anh cũng lười giải thích thêm.
Thấy bầu không khí không ốn, Tiền Hân vội hòa giải: "Quân Dao, anh chàng này chắc là lần đầu tới nơi như thế này, trong lòng hơi khó chịu nên mới nhất thời hồ đô, buột miệng nói bậy."
"Người ta vẫn báo phận ở rế dễ tự ti, chúng ta cũng nên thông cảm một chứt, chuyện này coi như dừng ở đây đi."
Lời le châm chọc mia mai, gần như nói thẳng Diệp So là một kẻ ở rế yếu đuối, tự ti.
Hàn Mộng Quyền trong lòng hơi khỏ chịu nhưng không biết phần bác thể
nao.
Hôm nay cách Diệp Sở cư xử quả thực khiến bà ấy thất vọng.
"Chú với cô, gọi món đi, gọi món đi."
Tiền Hân đưa chiếc tablet gọi món cho Khương Hải Vân, rồi hỏi Khương Quân Dao: "Quân Dao, em uống vang đó hay vang trầng?"
"Vang đó đi."
Tiền Hân nhìn nhân viên phục vụ, hào sảng nói: "Mang hai chai rượu Romanée-Conti."
"Vãng, thưa anh." Nhân viên mim cười gật đầu.
Tiền Hân lại nhìn sang Khương Hải Vân, niềm nở: "Chú, không biết chú có quen uống vang không. Nếu không hợp thì mìinh lay loại khác nhé?"
Khương Hải Vân mim cười đáp: "Chủ không quen uống vang, lấy cho chủ một chai Mao Đài nhé."
Nhin ông cười tươi như vậy, cử như Tiền Hần mới là con rế cúa ông vậy.
"Vâng, chú."
"Phục vụ ơi, lấy thêm một chai rượu Mao Đài Phi Thiên."
"Cô, còn cô thì sao?"
"Tôi uống gì cũng được."
Cuối cùng Tiền Hân nhìn sang Diệp Sở, giọng có phần ngạo mạn: "Anh muốn uống gì thì cứ gọi thoai mái. Cơ hội như hôm nay không nhiều đâu, đừng khách sáo."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!