Mồ hôi trán Trương Diệu Xuân vã ra; trong lòng tuy khiếp đảm nhưng anh vẫn không né
"Thâng kia, vay tiền của anh Báo mà còn định giật à? Lại đây, bọn tao nần gân cho."
Hai tên cười nhăn nhở, vung những nắm đấm như búa tạ, nhâm thầng mặt Trương Diệu Xuân lao tới.
Anh hoảng đến run lẩy bẩy, muốn tránh mà đôi chân như đổ chì, không nhúc nhich nổi.
Đúng lúc hai cú đấm sắp giáng xuống, Diệp Sở ra tay cực nhanh, nhẹ nhàng chận gọn cá hai.
"Mày là thằng nào? Dám xía vào chuyện người khác?" Một tên quát lạnh.
Bàn tay Diệp Sở hơi dùng lực, tên vừa nói bị hất văng tại chỗ, tên còn lại cũng bay ra theo.
Cảnh tượng ấy làm mọi người tại chỗ sững sờ. Hai gã, mỗi người nang hơn 50 ký, lại bị chang trai trước mắt quang đi như ném bao cát.
Trương Diệu Xuân tròn mắt khó tin: ba năm không gặp, Diệp Sở đã lợi hại đến vậy!
Thanh niên áo hoa hoàn hồn thì giận dữ quát: "Đồ chó, dám đánh người của tao, mày chán sống roi. Tất cả xông lên, đập cho thang nay tan phế!" Cả đám lập tức nhào tới, vây đánh Diệp Sở.
"Diệp Sở, cấn thận!"
Trương Diệu Xuân hốt hoảng định lao vào trợ giúp, nhưng ngay sau đó cảnh tượng khiển anh chết lặng. Chỉ thấy Diệp Sở liên tiếp vung tay; mỗi củ ra tay là co một tên bị hất văng.
Chưa đầy một phút, cả bọn đã năm la liệt dưới đất.
Thanh niên áo hoa hã hốc mồm, trong mát tràn đầy chấn động.
Diệp Sở ngoác tay: "Mày lại đây, tao hỏi chứt."
Thanh niên áo hoa hoàn hồn, trong mắt lóe lên tia sợ hãi: 'M ... mày là ai? Bọn tao là người của anh Báo, đánh bọn tao là đac tội với anh Báo ... "
"Lầm mồm!" Diệp Sở quát khẽ một tiềng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!