Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Diệp Thiên Thành khẽ nhíu mày đến mức khó nhận ra, nhưng bề ngoài vẫn cười hì hì:

"Tiểu Sở, ba năm con không có ở đây, anh cả với anh hai đều đã có bạn gái

rôi."

"Hơn nữa, phúc phận này vốn là của con, hai anh con sao có thể tranh giành được?"

Diệp Sở lười đôi co, nhạt giọng: "Tôi có thể đồng ý, nhưng phải có điều kiện."

Mắt Diệp Thiên Thành sáng lên: "Điều kiện gì, con nói đi."

Diệp Sở hít sâu một hơi, nói: "Tôi muốn biết cha ruột của tôi là ai?"

Anh đã hoàn toàn chắc chắn, Diệp Thiên Thành không phải cha ruột của anh.

Sắc mặt Diệp Thiên Thành chợt cứng đờ, lén liếc về phía bếp, thấy Tạ Vũ San đang bận rộn thì thầm thở phào.

Từ phản ứng của Diệp Thiên Thành, Diệp Sở biết mình đoán đúng.

Sắc mặt Diệp Thiên Thành hơi trầm xuống: "Con nói bậy bạ gì đó? Chẳng phải ba chính là cha ruột của con sao?"

"Vậy sao?" Diệp Sở cười lạnh. "Có ông bố ruột nào bắt con trai đi tù thay người khác? Vừa ra tù lại bắt cưới một người đang sống thực vật?"

Diệp Thiên Thành bị hỏi trúng tim đen đến cứng họng.

Ông ta sững lại-đối phương hóa ra biết hết.

Ban đầu ông ta còn định lừa cho qua Diệp Sở, đợi nó về làm rể xong, dù có biết sự thật cũng đã muộn.

Diệp Sở thản nhiên nói: "Chỉ cần ông nói rõ thân thế của tôi, tôi sẽ đồng ý cưới tiểu thư nhà họ Khương."

Sắc mặt Diệp Thiên Thành u ám: "Đồ nghịch tử, mày dám đe dọa tao à?"

Diệp Sở hờ hững: "Bớt lên mặt làm cha đi, ông không xứng."

Diệp Thiên Thành tức đến mặt mày xám ngoét: "Nghịch tử, mày thật cho rằng ngồi tù ba năm rồi thì tao không làm gì được mày?"

"Đe dọa tôi?" Giọng Diệp Sở lạnh băng, quanh anh bùng lên một luồng khí thế bức người. "Ông tưởng tôi vẫn là kẻ ngu ngơ của ba năm trước, cái đứa con riêng mặc ông muốn nhào nặn sao cũng được à?"

"Bỏ cái điệu đó đi. Trong mắt tôi, ông chẳng là gì hết."

"Hừ, đừng nói là ông, cả nhà họ Diệp, tôi chỉ cần nhấc tay là quét sạch."

Diệp Thiên Thành rùng mình, chợt thấy khó thở, như bị một mãnh thú thời hoang dã ghim ánh mắt vào người.

Chỉ cần đối phương muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết ông ta.

Diệp Sở thu lại khí thế, nhạt giọng: "Nói ra sự thật, tôi sẽ đồng ý cưới tiểu thư nhà họ Khương, cũng xem như trả ân nuôi dưỡng của nhà họ Diệp."

Diệp Thiên Thành hơi ngẩn ra, Diệp Sở lại trở về dáng vẻ bình thường.

Tựa như mọi thứ vừa rồi chưa từng xảy ra.

"Kỳ lạ, vừa rồi là thế nào? Tên súc sinh này sao có thể có khí thế đó? Chắc chắn là mình nhìn nhầm." Ông ta tự an ủi mình trong lòng, nghĩ đến chuyện bị Diệp Sở dọa cho sợ thì lại thêm bực bội.

Nhưng vì chuyện ở rể, vẫn cố nén xuống.

"Được, tao nói cho mày biết."

Diệp Sở dỏng tai lắng nghe.

"Đúng là mày không phải con ruột của tao. Mẹ mày là mối tình đầu của tao. Năm đó cô ấy mắc trọng bệnh, cha mẹ đều đã mất, bèn gửi gắm mày cho tao."

"Nể tình từng yêu nhau một thời, tao đồng ý chăm sóc mày."

"Còn cha ruột của mày là ai, tao cũng không biết."

Diệp Sở nhìn chằm chằm đối phương suốt quá trình, nhận ra ông ta không nói

dối.

Như vậy manh mối lại đứt đoạn.

Nhưng ít nhất có thể xác định cha ruột của anh mang huyết mạch Long tộc.

Chỉ cần tìm được người đó, hắn sẽ biết tin về Chân Long Cốt.

Chỉ là giữa biển người mênh mông, làm sao tìm đây?

"Chuyện đã nói cho mày rồi." Diệp Thiên Thành lạnh giọng: "Hy vọng mày nhớ lời vừa nói."

"Còn nữa, chuyện này chỉ cần tao với mày biết là được, đừng để người thứ ba biết, kẻo mất mặt nhà họ Diệp."

Diệp Sở thản nhiên: "Yên tâm, tôi nói được làm được. Bao giờ cử hành hôn

lễ?"

'Ngày mai. Hôm nay cứ ở nhà đợi, tao sẽ cho người đến thử đồ cho mày."

Chẳng bao lâu, Tạ Vũ San nấu xong một bàn đầy món ngon.

Biết Diệp Sở đã đồng ý, Tạ Vũ San cũng rất vui.

Ăn cơm xong, hai vợ chồng lập tức cho người mang đến cả đống quần áo, bảo người giúp việc đưa Diệp Sở đi thử đồ.

...

Ngày hôm sau, ăn mặc chỉnh tề, Diệp Sở ngồi trong biệt thự, chờ đoàn đón rể

tới.

Lúc này, anh mặc mot bộ vest thang thom, gương mat cương nghị, mắt sang đầu đinh càng toát vẻ tinh thần.

Toàn thân toát lên khí chất khác hẳn người thường.

"Em ba, sự hy sinh của em, anh cả ghi nhớ. Sau này có chuyện gì cứ tìm anh."

Diệp Dật Thần vỗ vai Diệp Sở, mỉm cười ôn hòa.

Biết Diệp Sở sẽ về nhà họ Khương làm rể, hắn đã vội vã chạy từ nơi khác về trong đêm.

Tuy trong lòng cực kỳ khinh thường đứa con riêng là Diệp Sở, nhưng với tư cách là anh cả, mặt mũi vẫn phải làm cho đủ.

Diệp Sở lắc đầu: "Không cần. Từ nay về sau, tôi và nhà họ Diệp cắt đứt mọi ràng buộc."

Bộ mặt vô liêm sỉ của nhà họ Diệp, anh đã nhìn thấu rồi.

Diệp Dật Thần thu lại nụ cười, thầm mắng không biết điều.

Chang may choc, đoan đon re của nha ho Khưong đa toi nha họ Diệp.

Diệp Sở sải bước ra cửa, từ đầu đến cuối không thèm liếc bọn họ lấy một cái.

Tạ Vũ San tức đến mắng chửi: "Đúng là thứ gì đâu, ngồi tù mấy năm mà lễ nghĩa phép tắc cũng không biết."

Diệp Dật Thần an ủi: "Mẹ, chỉ là một đứa con riêng thôi, đừng chấp với hắn."

Diệp Thiên Thành cũng nói: "Không đáng phải giận với một tên tù cải tạo. Phen này bên nhà lớn mình đã ra mặt, phải tới chỗ ông cụ mà đòi phần thôi."

Bên ngoài, Diệp Sở vừa ngồi lên xe đã nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của mấy người.

Trong lòng anh nhếch mép cười lạnh: Nhà họ Diệp, chờ đó.

Anh lên xe đón rể, chạy thẳng tới biệt thự nhà họ Giang.

Nhà họ Khương là cổ tộc trăm năm ở thành phố Giang Đô, nền tảng hùng hậu, xa không thể so với nhà họ Diệp.

Chẳng bao lâu, xe đã tới biệt thự nhà họ Giang.

Diệp Sở theo quản gia vào biệt thự.

Trong biệt thự, vợ chồng Khương Hải Vân đang tiếp đãi một ông lão mặt chữ điền.

"Danh y Lý, lần này thật làm phiền ngài rồi." Khương Hải Vân cảm kích.

"Xin lỗi, lão phu không giúp được gì." Lý Chính Nguyên có chút áy náy. "Nếu tôi có tin gì về Dược Hoàng, nhất định sẽ báo cho các vị trước."

Ông lão tên Lý Chính Nguyên, một danh y hàng đầu, được hai vợ chồng bỏ ra số tiền lớn mời tới.

Nhưng ông cũng không thể đánh thức Khương Quân Dao, bèn tiến cử cho hai người một vị thần y truyền kỳ - Dược Hoàng.

Hai vợ chồng cảm kích: "Đa tạ danh y Lý."

Lý Chính Nguyen phat tay, đứng day noi: "Vay Ly mỗ xin cao từ trước."

Khương Hải Vân vội đứng dậy tiễn khách.

Lý Chính Nguyên sượt vai Diệp Sở vừa bước vào cửa.

Diệp Sở lấy làm hiếu kỳ: người kia là ai mà lại biết đến Dược Hoàng?

Dược Hoàng, bậc chí tôn của giới dược.

Xưa có Thần Nông nếm trăm loại thảo dược, nay có Dược Hoàng am hiểu muôn phương thuốc.

Dược Hoàng là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới luyện dược, y thuật cao siêu, khó lường.

Tương truyền không có bệnh nào người không chữa được.

Dẫu lợi hại là thế, danh tiếng của Dược Hoàng chủ yếu chỉ lưu truyền trong giới luyện dược và võ đạo, người thường khó mà biết đến.

Hỏi vì sao Diệp Sở lại hiểu rành đến vậy? Bởi Dược Hoàng chính là sư phụ của anh.

"Cậu là Diệp Sở?"

Một tiếng quát cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Sở.

Ngẩng đầu lên, Khương Hải Vân đang nhìn anh với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Diệp Sở hơi gật đầu.

"Nghe nói cậu vừa mới ra tù?"

Diệp Sở lại gật đầu.

Sắc mặt Khương Hải Vân càng trầm xuống: "Hay cho nhà họ Diệp, dám để một tên tù cải tạo vào làm rể nhà này. Tưởng nhà ta sa sút rồi là muốn bắt nạt cũng được à?"

"Thôi nào, hôm nay là ngày đại hỷ, nói ít lại đi." Hàn Mộng Quyên lườm chồng một cái. "Vả lại chuyện này là tôi đã đồng ý."

Nói xong, bà nhìn Diệp Sở từ đầu đến chân, trong mắt lộ vẻ hài lòng.

"Được đấy, tuấn tú đĩnh đạc, cũng xứng với Quân Dao."

Khương Hải Vân hừ một tiếng, quay người lên lầu, hiển nhiên rất không vừa ý chàng rể này.

"Lão Lâm, đi bảo người dìu Quân Dao ra đây."

Hàn Mộng Quyên dặn quản gia, rồi gọi Diệp Sở: "Tiểu Sở, chúng ta cũng lên.'

Diệp Sở lặng lẽ theo lên lầu.

Đến phòng khách tầng hai, vài người giúp việc đã đỡ một cô gái tuyệt đẹp đi

ra.

Cô gái chừng đôi mươi, mái tóc xoăn sóng to màu đỏ, gương mặt tinh xảo không tì vết, dáng người yêu kiều nóng bỏng.

Nếu không phải sắc mặt mang vẻ bệnh tật tái nhợt, hẳn còn rực rỡ động lòng người hơn nữa.

Diệp Sở hơi nghi hoặc: chẳng phải nghe nói cô ấy bị hủy dung nhan sao? Sao lại xinh đẹp thế này?

Sau đó, dưới sự chứng kiến của vợ chồng Hàn Mộng Quyên, hai người tổ chức một lễ cưới đơn giản.

Rồi quản gia cầm ảnh của hai người đi làm giấy đăng ký kết hôn.

"Tiểu Sở, con gái mẹ từ nay giao cho con."

Diệp Sở gật đầu: "Mẹ cứ yên tâm, sau này con sẽ khiến Quân Dao hạnh phúc."

Khương Hải Vân hừ lạnh một tiếng, quay người xuống lầu.

"Tiểu Sở, bố con là người như vậy đấy, đừng để bụng."

Hàn Mộng Quyên hơi ngại ngùng, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng.

"Trong này có một triệu tệ, coi như quà ra mắt mẹ tặng con."

Diệp Sở hơi ngơ ngác.

Lần đầu gặp mà mẹ vợ đã tặng một triệu làm quà ra mắt.

Trên đời lại có chuyện tốt thế này sao?

"Mẹ, con không thể nhận."

Diệp Sở vội xua tay, trong lòng không đoán nổi ý của bà.

Nghĩ thầm có phải bà đang đối xử với mình tốt quá rồi không?

Anh đâu biết.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!