Vương Quân vênh váo ra mặt, coi Diệp Sở chẳng ra gì.
"Thẳng nhãi, cho mày một cơ hội: quỳ xuống ngoan ngoãn nhìn tao đè con đàn bà này. Biết đâu tâm trạng tao tốt, tao tha cho mày một mạng."
Diệp Sở bỗng bật cười, nhe răng trắng toát.
"Sáng nay tao cũng gặp một thằng ngang ngược như mayf, chỉ khác là nó đã đi gặp Diêm Vương rồi."
"Không biết điều!" Vương Quân quát chửi. "Lên cho tao! Trước hết bẻ gãy tứ chi thẳng súc sinh này."
Một đám côn đồ ào lên, vung vũ khí bổ thẳng về phía Diệp Sở.
Ton Ngữ Nhu lo lang ra mat, trong long chi cau mong Diep So đung xảy ra chuyện
Anh giơ tay chụp lấy một con dao găm tam lăng, khẽ vung một cái, mấy tên lập tức bị hất văng.
Thân hình anh luồn lách né tránh giữa vòng vây, đồng thời ra đòn chớp nhoáng.
Mỗi lần ra tay là lại có kẻ bị hất văng.
Chẳng mấy chốc, mấy chục tên đều bị quật ngã la liệt, ai nấy trên người đều mang thương tích.
Máu đỏ tươi loang khắp sàn, tiếng kêu la thảm thiết dậy lên liên hồi.
Ực!
Tên du côn tóc đỏ nuốt khan một ngụm nước bọt, mắt đầy vẻ kinh hoàng.
Gã biết Diệp Sở đánh giỏi, nhưng không ngờ lại khủng khiếp đến thế!
Đến Vương Quân cũng tái mét vì sợ.
Là nòng cốt của Hội Bạch Lang, hắn đâu phải chưa từng thấy cao thủ.
Thế mà cảnh trước mắt vẫn làm hắn chấn động.
Thân thủ Diệp Sở vừa phô ra cho thấy hắn là một cao thủ, thực lực không hề tầm thường.
Hắn hít sâu, nén nỗi kinh hãi, gượng cười.
"Nhóc, tao thấy mày thân thủ khá đấy, hay là vào Hội Bạch Lang của tao thế nào?'
"Cái thứ Hội Bạch Lang cỏn con, cũng xứng để tao bán mạng à?" giọng Diệp Sở điềm nhiên như chỉ nói một sự thật.
"Đúng là thẳng ranh ngông cuồng." Vương Quân giận quá hóa cười, giật phăng áo, phô ra thân hình lực lưỡng chi chít sẹo dao.
"Tưởng có chút bản lĩnh là muốn vênh váo? Nói cho mày biết, thế giới này rộng lớn hơn mày tưởng nhiều."
Dứt lời, hắn nhặt lấy một con mã tấu dưới đất, phóng người lao tới.
Lưỡi dao sắc lạnh chém thẳng vào mặt Diệp Sở.
Là tiểu đầu lĩnh của Hội Bạch Lang, hắn đâu phải hạng xoàng.
Ngoài việc dưới tay có hàng mấy chục đàn em, bản thân hắn cũng là cao thủ Luyện Thể tầng năm.
Vèo! Một tia sáng lạnh lóe lên, bàn tay cầm dao của Vương Quân bị chém đứt phăng ngay tại chỗ.
"Aaa!"
Vương Quân gào thét thảm khốc, tay còn lại ôm lấy mỏm cụt máu phun xối xả, mắt tràn ngập sợ hãi.
Diệp Sở quăng con dao tam lăng, giọng vẫn nhạt như không: "Mayf nói không sai, thế giới này lớn hơn mafy tưởng nhiều."
Xấu hổ lẫn phẫn uất lóe lên trong mắt Vương Quân. Thấy Diệp Sở áp sát, hắn ngoài cứng trong mềm: "Mày ... mày định làm gì? Tao là người của Hội Bạch Lang đấy."
Bốp!
Diệp Sở vung một bạt tai, tát cho Vương Quân quay mòng mòng mấy vòng tại chỗ
"Hội Bạch Lang ghê gớm lắm à?"
Miệng đầy máu, Vương Quân rít lên: "Có gan thì đừng đi, tao gọi cứu viện ngay bây giờ."
"Tùy."
Diệp Sở buông một câu, sải bước về phía Tôn Ngữ Nhu.
Vương Quân gào với tên du côn tóc đỏ: "Mau xuống tầng một mời anh Trọc ên."
Tên tóc đỏ không dám chần chờ, quay người phóng khỏi phòng riêng.
Thấy Diệp Sở bước tới, người phụ nữ lắng lơ sợ tái mặt, vội lùi lại.
"Diệp Sở."
Tôn Ngữ Nhu khẽ nức nở, bật dậy lao vào lòng anh.
Thân thể mềm mại, ấm áp ập vào lòng, mùi hương thiếu nữ phảng phất nơi chóp mũi khiến Diệp Sở có chút xao động.
Anh hít sâu, đè nén rung động, vận chân khí hóa giải dược lực còn sót lại trong cơ thể cô.
Tôn Ngữ Nhu rất nhanh tỉnh táo lại, ôm chặt lấy anh, khóe mắt rơi những giọt lệ long lanh: "Hu hu, Diệp Sở, cảm ơn cậu đã cứu tôi."
Cô mừng đến bật khóc, ánh mắt tràn ngập sự nhẹ nhõm sau phen thoát chết.
Diệp Sở khẽ vuốt vết năm ngón trên má cô, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
"Ngữ Nhu, đau lắm phải không? Tôi sẽ báo thù cho cậu ngay."
Người phụ nữ lắng lơ bên cạnh sợ đến mềm nhũn quỵ xuống sàn.
Diệp Sở quay đầu nhìn sang, ả sợ hãi cuống quýt cầu xin: "Đại ca, em sai rồi, em sai rồi, xin anh tha cho em."
"Tự tát mình đi, đến khi nào tôi hài lòng thì thôi." Giọng Diệp Sở lạnh băng, trong mắt chẳng có chút thương hại.
Ả nào dám do dự, lập tức tát lia lịa, đôi má trắng nhanh chóng sưng đỏ.
Bên kia, tên du côn tóc đỏ xuống tầng một, tìm được Lý Trọc.
"Anh Trọc, hỏng rồi, hỏng rồi ... "
Lý Trọc đang vui vẻ chơi bời với anh em, nghe vậy liền nổi cáu.
"Cút, đừng có quấy rầy ông đây."
Tên tóc đỏ run bắn nhưng không dám bỏ đi, lấy hết can đảm nói: "Anh Trọc, trên lầu có người gây chuyện, không chỉ đánh người mà còn chém đứt một cánh tay của anh Quân."
Nghe vậy, mắt Lý Trọc hơi nheo lại, lóe lên một tia lạnh.
"Mẹ kiếp, dám quậy ở địa bàn của Hội Bạch Lang bọn tao à? Dẫn đường, để ông xem thẳng nào to gan?"
Hôm nay hắn vốn đã bực bội, giờ nghe có kẻ gây sự trong địa bàn Hội Bạch Lang, lửa giận tích tụ bùng nổ.
Vài tên đàn em cũng lục tục đứng dậy, Trương Ma Tử mặt mày sát khí đằng đằng.
"Mả mẹ nó, có vẻ dạo này Hội Bạch Lang tụi tao hiền quá rồi. Thẳng Tóc Đỏ, dẫn đường nhanh, để tao xem là thằng khốn nào dám tới đây làm loạn?"
Tên tóc đỏ vội dẫn đường đi trước.
Cả bọn nhanh chóng lên tới tầng trên cùng, tên tóc đỏ đẩy cửa phòng riêng: "Anh Trọc, người đó ở trong này."
"Đại ca, để em vào."
Trương Ma Tử xông vào trước, đảo mắt khinh khỉnh quét một vòng khắp phòng, nhưng vừa thấy Diệp Sở, mắt hắn trợn tròn.
Hắn dụi mắt, tưởng mình nhìn lầm.
Nhìn lại lần nữa, vẫn là gương mặt quen thuộc ấy.
Ực!
Hắn theo phản xạ nuốt khan, trong mắt dâng đầy nỗi sợ hãi tột độ.
Vì ánh sáng mờ ảo, mọi người trong phòng không nhận ra vẻ mặt của hắn. Vương Quân khóc lóc lao tới: "Anh Ma Tử, anh nhất định phải đứng ra đòi lại công bằng cho em ... "
Chưa dứt lời, Trương Ma Tử đã quay lưng bỏ đi.
Vương Quân hoảng hốt: "Anh Ma Tử, anh đi đâu vậy?"
Trương Ma Tử chẳng buồn ngoảnh lại, bước thẳng ra khỏi phòng.
Thấy hắn ra nhanh thế, có kẻ ngạc nhiên hỏi: "Trương Ma Tử, sao vậy, sao mày ra nhanh thế?"
Trương Ma Tử mặt sầm sì: "Vào nhầm phòng rồi. Đại ca, tự dưng em nhớ mẹ ở nhà dặn mang cơm về, em xin phép đi trước."
Lý Trọc nhíu mày. Kẻ vừa hỏi bực bội: "Trương Ma Tử, mày uống say rồi à? Thẳng nhóc này tự dẫn đường, sao lại vào nhầm phòng?"
Vừa nói, hắn sải bước vào phòng, nhưng rất nhanh quay ra.
"Đúng là vào nhầm thật." Hắn thì thào, mặt tái mét: "Anh Ma Tử, để mẹ anh đói bụng thì không được đâu, đi, mình mau về thôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!