Hộp đêm Vương Triều, một phòng VIP ở tầng trên cùng.
Tên du côn tóc đỏ cúp máy, quay sang gã to con da ngăm đứng gần đó nói: "Anh Quân, thằng nhóc đó lát nữa sẽ tới."
Ga to con ten Vuong Quan, la mot dau lĩnh co nho cua Bach Long Hoi o Khu Nam Thành.
Bên cạnh hắn là một người phụ nữ lắng lơ ăn mặc hở hang.
Bàn tay to của Vương Quân sờ soạng khắp người ả, cặp mắt ti hí lóe lên vẻ lạnh lẽo.
"Bảo anh em chuẩn bị đi. Tao muốn xem thang nhóc đó có lợi hại như tụi bây nói không.
Ban ngay, sau khi biet chuyen ten du con toc do va bon chung bị dan mat, han tức sôi người.
Lập tức sai ngưoi bat Ton Ngu Nhu ve, dung co lam moi nhu ep Diep Sở phải
tới.
Tên du côn tóc đỏ đứng dậy rời phòng.
Vương Quân lia mắt sang Tôn Ngữ Nhu, cười híp mắt: "Mỹ nhân, chỉ cần cô ngoan ngoãn chịu theo tôi, lát nữa tôi có thể tha cho thằng nhóc kia."
Trong mắt Tôn Ngữ Nhu thoáng hiện vẻ ghê tởm, nghiến răng: "Đừng hòng. Dù có chết, tôi cũng không cho thứ cầm thú như anh đụng vào người tôi dù chỉ một ngón tay."
Bốp!
Người phụ nữ lắng lơ tát bốp một cái, trên gương mặt trắng nõn của Tôn Ngữ Nhu lập tức han dấu năm ngón đỏ rực.
"Con đĩ thối, được anh Quân để mắt tới là phúc của mày, bớt giả thanh cao đi."
Ả liếc Tôn Ngữ Nhu một cái đầy khinh bỉ, rồi nở nụ cười gian xảo quay sang Vương Quân.
"Anh Quân, con tiện này làm bộ thanh cao lắm. Chút nữa anh cứ chơi nó ngay trước mặt thang nhóc đó."
Vương Quân vỗ bốp lên cặp mông đầy đặn của ả, cười ha hả: "Ý hay đấy, tao khoái.”
Ả ỏn ẻn cười, rúc vào ngực Vương Quân: "Mình còn quay lại toàn bộ. Nếu con tiện này không chịu, thì gửi thẳng clip về trường nó."
Sắc mặt Tôn Ngữ Nhu hiện rõ kinh hoàng, trong mắt ngập tràn tuyệt vọng.
Nếu thế thật, cô còn mặt mũi nào mà sống nữa.
"Ừm, đáng để cân nhắc."
Vương Quân gật đầu tán đồng, cười híp mắt nhìn Tôn Ngữ Nhu: "Người đẹp, cô nên suy nghĩ cho kỹ. Tôi vốn không thích thô bạo với phụ nữ, đừng ép tôi phải làm vậy."
Tôn Ngữ Nhu nhắm mắt lại, trong lòng đã hạ quyết tâm.
Nếu Diệp Sở không cứu được cô, cô sẽ cắn lưỡi tự vẫn, tuyệt đối không để con súc sinh trước mắt làm nhục mình.
Có lẽ đoán được cô đang nghĩ gì, người phụ nữ lắng lơ quát một tên đàn em bên cạnh: "Lấy thuốc mới nhập của quán cho con tiện này uống."
Tên đàn em móc ra một viên thuốc màu xanh, tiến lại trước mặt Tôn Ngữ Nhu.
Cô chống cự điên cuồng nhưng vô ích.
Vừa nuốt xong thuốc, Tôn Ngữ Nhu nhanh chóng cảm thấy một luồng nóng rực bốc lên trong người, gương mặt trắng ngần dần dần ửng hồng.
Hai tay không ngừng xé kéo quần áo, từng mảng da thịt trắng như tuyết lộ ra.
"Hahaha, tưởng thanh cao lắm cơ, hóa ra cũng biết nứng."
Người phụ nữ lắng lơ cười sằng sặc, ánh mắt đầy giễu cợt.
Ả khoái nhất là nhìn mấy cô gái ngoan dần dần sa đọa.
Vương Quân nhìn mà thở dốc, đẩy phắt ả ra: "Không được, bố mày chịu hết noi rồi, cu choi trưoc đa!"
Trong mắt ả thoáng hiện chút oán giận, nhưng cũng không dám cản.
Ngay khi Tôn Ngữ Nhu sắp rơi vào tai ương, cửa phòng bỗng bật mở, một tên đàn em lao vào.
Vương Quân giận bốc khói: "Cút ra ngoài! Ai cho mày vào?"
Tên đó rùng mình một cái, vội giải thích: "Anh Quân, anh Trọc đến rồi."
Sắc mặt Vương Quân đổi hẳn: "Ở đâu? Mau dẫn tao qua."
"Canh chừng con đàn bà này cho kỹ."
Hắn quăng lại một câu với người phụ nữ lẳng lơ rồi theo đàn em rời phòng.
Chẳng mấy chốc đã xuống tới sàn nhảy tầng một, nhạc xập xình chói tai.
Trên sân khấu trung tâm, trai gái lắc lư điên cuồng theo nhịp.
Bốn phía là các ghế lô, khách vừa uống rượu vừa ngắm màn biểu diễn trên sân khấu.
Theo đàn em tới một ghế lô, một gã đầu trọc đang cụng ly ầm ầm với đám đàn em.
Ánh mắt hắn thi thoảng liếc sang mấy cô mặc gợi cảm trên sân khấu.
Gã đầu trọc ấy chẳng ai khác, chính là Lý Trọc.
Chuyện ban ngày làm hắn cực kỳ ấm ức, nên mò tới đây để giải khuây.
"Anh Trọc, anh tới sao không báo trước một tiếng để em còn sắp xếp."
Vương Quân mặt mày nịnh nọt bước tới trước mặt Lý Trọc.
Lý Trọc xua tay: "Hôm nay tao chỉ tới chơi. Khỏi bận tâm, lo việc của mày đi."
Vương Quân nào dám đi: "Anh Trọc, em rảnh mà, để em ngồi đây tiếp anh."
Hắn vừa định ngồi xuống bên cạnh thì bị Lý Trọc lườm: "Chỗ nào mát thì ra mà ngồi, đừng có quấy ông đây uống rượu."
Vương Quân gật đầu lia lịa, không dám nán lại, lủi đi rất nhanh.
Hắn chỉ là đầu lĩnh hạng tép riu của Bạch Long Hội, địa vị kém Lý Trọc xa lắc.
...
Bên kia, nhờ sức mạnh tiền bạc, tài xế taxi đã phóng hết ga đưa Diệp Sở tới hộp đêm Vương Triều nhanh nhất có thể.
Diệp Sở xuống xe, lao thẳng vào hộp đêm.
Vừa tới cửa, một tên du côn tóc vàng quen mặt đã tiến lại.
"Thằng nhóc, mày dám tới thật à?"
Giọng Diệp Sở lạnhtanh: "Bớt lắm lời, dẫn đường."
Ánh mắt băng lạnh của anh khiến tên du côn tóc vàng rợn tóc gáy, không dám hé răng, ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.
Cả hai băng qua sàn nhảy ầm ĩ, đi thẳng lên lầu.
Tại ghế lô của Lý Trọc, một tên đàn em dụi dụi mắt, lại nhìn theo hai bóng người vừa khuất ở đằng xa.
Hắn cứ thấy bóng lưng của một người trong đó na ná vị sát tinh hồi ban ngày.
"Trương Ma Tử, mày sao đấy?"
Lý Trọc nghi ngờ liếc qua.
Trương Ma Tử hoàn hồn, thầm cười khổ.
Chắc mình bị dọa đến lú rồi. Vị sát tinh ấy cỡ nào, đời nào lại mò vào chỗ này?
Hắn vội lắc đầu, ra hiệu không có gì.
Trong phòng VIP trên tầng trên cùng, Vương Quân vừa vào đã thấy gương mặt ửng hồng của Tôn Ngữ Nhu, mồ hôi lấm tấm, đôi môi đỏ mọng không ngừng thở dốc rên khẽ.
Cảnh tượng cực kỳ gợi tình.
Mắt Vương Quân lóe lên tà ý, lập tức định lột đồ lao vào luôn.
Đúng lúc đó, tên du côn tóc đỏ xộc vào: "Anh Quân, thằng nhóc tới rồi."
Vương Quân có chút bực bội, đây đã là lần thứ hai bị quấy rầy.
Nhưng nghĩ đen chuyen sap được như ý nguyện, con bực cũng dịu bớt.
"Anh em chuẩn bị xong chưa?
Tên du côn tóc đỏ gật đầu: "Tất cả đã sẵn sàng. Mấy chục anh em đang chờ lệnh ở phòng bên. Chỉ cần anh Quân hô một tiếng là vây kín nơi này."
Vương Quân khẽ gật đầu, ngồi phịch xuống sofa, dạng chân, vênh váo ra mặt.
Cửa phòng mở, tên du côn tóc vàng dẫn Diệp Sở bước vào.
Thấy Diệp Sở, ánh mắt mơ màng của Tôn Ngữ Nhu sáng bừng, cô định vùng dậy lao tới, nhưng bị người phụ nữ lẳng lơ tát ngã bật ngửa xuống sofa.
"Con tiện, chạy đi đâu? Ngoan ngoãn chờ anh Quân lâm hạnh!"
Gân xanh trên trán Diệp Sở nổi lên, giữa mày han rõ cơn giận như sấm.
Người phụ nữ lắng lơ chẳng những không sợ, còn trêu ngươi: "Ôi chà, xót xa rồi hả? Yên tâm, đây chỉ là món khai vị, lát nữa mới tới món chính."
Diệp Sở không nói một lời, sải bước về phía Tôn Ngữ Nhu.
Sắc mặt Vương Quân sa sầm: "Thẳng nhóc, đứng lại! Dám nhích thêm bước nữa, tao bẻ gãy hai chân của mày."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!