Tôn Tú Anh tay run bắn, suýt nữa cầm không nổi.
Người đàn ông đeo kính sững sờ, lập tức ngậm miệng, oán hận lườm Diệp Sở một cái rồi loạng choạng đứng dậy bỏ đi.
"Anh Diệp, vào trong ngồi đi." Tôn Ngữ Nhu gọi.
Diệp Sở mỉm cười gật đầu, bước vào trong tiệm.
Tôn Tú Anh hoàn hồn, chỉ thấy thứ trong tay nặng trĩu.
Hàng chục triệu tệ, Diệp Sở lại tặng cô món đồ quý đến thế.
Cô chợt tự hỏi: trước đó mình có nghĩ nhiều quá không?
Nếu Diệp Sở chỉ muốn bao nuôi Tôn Ngữ Nhu, thì đâu cần phung phí ngần ấy tiền?
Nhưng nếu không phải vậy, thì lại càng chẳng có lý do gì để tiêu nhiều tiền đến thế?
Nghĩ mãi không ra, cô đành thôi không nghĩ nữa, quay vào trong tiệm.
Đám người đứng xem ai nấy lộ vẻ hâm mộ.
Khoảnh khắc này, họ lại thấy nuôi được cô con gái xinh đẹp thật là tốt.
Đôi khi đúng là vớ được chàng rế đại gia.
"Cậu nhóc, thật sự cảm ơn cháu, cháu lại giúp nhà cô một phen." Tôn Tú Anh chân thành cảm tạ.
Sau chuyện vừa rồi, cô nhận ra có lẽ mình đã hiểu lầm Diệp Sở.
Chuyện trước đó còn có thể là do anh tự biên tự diễn, chứ lần này thì hoàn toàn chẳng cần thiết.
Dù sao anh đa chiem đưoc trai tim cua Ton Ngu Nhu, gio ma con dien trò thì đúng là thừa.
Diệp Sở cười xua tay: "Cô khách sáo quá, chuyện nhỏ thôi, đừng bận tâm."
Vừa mừng vừa thở dài trong bụng, Tôn Tú Anh không khỏi nghĩ: Gia như Diệp Sở chưa kết hôn thì tốt biết mấy.
Chàng rể tốt như vậy, tìm đỏ mắt cũng khó.
"Cháu ăn cơm chưa, chưa thì cô vào làm ngay cho."
Diệp Sở lắc đầu: "Chưa ạ."
"Cháu đợi nhé, cô vào bếp làm liền." Nói xong, Tôn Tú Anh vội vã đi thẳng vào bếp sau.
...
Bên kia, người đàn ông đeo kính và đám người vừa rời đi, càng nghĩ càng nuốt không trôi.
"Anh Kính, thẳng đó ngạo mạn quá, chuyện này không thể để yên." Một tên đàn em nghiến răng.
"Đương nhiên không để yên." Gã đeo kính mặt mũi u ám: "Đi, tìm anh Báo và mọi người."
Chẳng lâu sau, cả nhóm đến một quán karaoke, lên văn phòng tầng thượng, gặp một đám đàn ông lực lưỡng, khí thế hùng hổ.
Trong đó còn có mấy gương mặt quen.
Chính là Ngụy Trì Hùng và những kẻ vừa bị Diệp Sở đánh cho một trận không lâu trước đó.
Thấy mấy người đi cà nhắc, có kẻ ngạc nhiên nói: "Kính, không phải mày đi gặp bạn gái à? Sao ra nông nỗi này?"
Người đàn ông đeo kính mếu máo, hướng về gã mập cao lớn cầm đầu mà kể lể: "Anh Báo, anh nhất định phải ra mặt cho em."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!