Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mãnh Long Xuất Ngục - Diệp Sở (FULL)

Đông Mai trừng Diệp Sở một cái, nhanh chóng cởi áo khoác ra choàng lên người Hoàng Phủ Thi Nguyệt.

Sửa sang qua loa, Hoàng Phủ Thi Nguyệt lại nhìn sang Diệp Sở: "Anh Diệp, lần này may nhờ anh ra tay. Cho tôi xử lý gọn chuyện ở đây đã, sau đó sẽ mở tiệc cảm ơn anh."

Diệp Sở khiêm tốn: "Cô Hoàng Phủ khách sáo rồi."

Hoàng Phủ Thi Nguyệt bảo Đông Mai gọi Lý Trọc tới.

Gã run rẩy cúi đầu: "Cô Hoàng Phủ, đều do thằng khốn Tư Mã Tài ép bọn tôi hại cô, bọn tôi cũng hết cách. Mong cô giơ cao đánh khẽ."

Hoàng Phủ Thi Nguyệt hừ lạnh, khí thế bức người tràn ra khắp nơi: "Nói cho tôi biết, kẻ phản bội nhà họ Hoàng Phủ là ai?"

Lý Trọc sợ đến tái mặt, không dám giấu: "Là Hoàng Phủ Kiệt."

Sắc mặt Hoàng Phủ Thi Nguyệt trầm xuống: "Quả nhiên là hắn."

"Lần này tôi tạm bỏ qua cho các người, nhưng phải dọn khỏi đây trong vòng một tuần. Còn dám gây chuyện nữa, thì Hội Bạch Lang cứ đợi ngày bị xóa sổ."

Lý Trọc gật đầu lia lịa.

"Mời anh Diệp."

Hoàng Phủ Thi Nguyệt ra hiệu mời Diệp Sở.

"Đợi tôi một chút."

Diệp Sở khoát tay, quay sang Lý Trọc: "Đầu Trọc, tiền còn nợ nhà họ Khương, chẳng phải nên thanh toán rồi sao?"

Lý Trọc sững ra: hóa ra anh này tới đòi tiền à? Không rõ nhà họ Khương từ bao giờ có một sát tinh như thế này?

Gã không dám chần chừ, lập tức chuyển tiền. Trước đó nhà họ Khương đã tới mấy lần, nên gã biết chuyện.

"Đại ca, tôi nhớ còn thiếu hơn 5,8 triệu, tôi chuyển cho anh 6 triệu tệ."

Gã chỉ muốn mau mau tiễn sát tinh này đi cho xong.

"6 triệu, anh định bố thí cho ăn mày à?" Sắc mặt Diệp Sở sầm xuống. "Nợ lâu thế, chẳng lẽ không tính lãi?"

Lý Trọc không dám hé răng, nịnh nọt: "Đại ca ... anh ra con số đi."

Diệp Sở giơ năm ngón tay: "50 triệu."

Lý Trọc suýt ngã ngửa.

Tiền lãi tăng thẳng mười lần.

Còn đen hơn cả cho vay nặng lãi.

Rốt cuộc bọn tôi mới là dân giang hồ, hay hắn mới là dân giang hồ đây?

Diệp Sở nhướng mày: "Không muốn trả à?"

Lý Trọc vội lắc đầu: "Không dám, tôi chuyển ngay."

Diệp Sở gật đầu: "Chuyển 6 triệu vào tài khoản công ty của nhà họ Khương, phần còn lại chuyển cho tôi."

Lý Trọc thầm nghĩ bụng: thì ra là kiếm chác riêng. Có đen đi nữa, biết làm sao, người ta có thực lực.

Nhận được tiền xong, Diệp Sở cùng hai cô gái xuống lầu. Vốn định đi luôn, nhưng khó mà từ chối lời mời của Hoàng Phủ Thi Nguyệt, anh bèn lên chiếc Bentley.

"Anh Diệp là người Giang Đô bản địa à?" Hoàng Phủ Thi Nguyệt tò mò hỏi.

Trước khi đen, cô đa tìm hiểu các thế lực ở Giang Đô, chưa từng nghe tới cái tên Diệp Sở - đoán là anh từ nơi khác tới?

Diệp Sở gật đầu: "Cô Hoàng Phủ không cần khách sáo, cứ gọi thẳng tên tôi là được."

Cô ấy lớn tuổi hơn anh, cứ "anh Diệp" mãi nghe cũng gượng.

"Anh Diệp là ân nhân của tôi, sao có thể thế được." Hoàng Phủ Thi Nguyệt xua tay, thấy Diệp Sở mặt mày bất đắc dĩ, cô nghĩ một lát rồi nói:

"Hay là thế này, coi như chúng ta có duyên, tôi lớn hơn anh mấy tuổi, nhận nhau làm chị em kết nghĩa, được không?"

Mắt Diệp Sở sáng rực - chị em kết nghĩa thì quá tuyệt, anh khoái nhất.

"Đương nhiên không vấn đề." Anh mỉm cười gật đầu. "Mà em vẫn chưa biết chị tên gì?"

Hoàng Phủ Thi Nguyệt mím môi cười: "Hoàng Phủ Thi Nguyệt. Sau này em cứ gọi chị là chị Thi Nguyệt."

Đông Mai đang lái xe cũng phải kinh ngạc.

Lần đầu tiên co thấy tieu thư nha mình nhiệt tình với một người đàn ông đến vậy.

Chiếc Bentley chạy tới một trung tâm thương mại, Hoàng Phủ Thi Nguyệt thay bộ đồ khác, rồi đến một nhà hàng.

Giang Hoài Các - nhà hàng đẳng cấp nhất Giang Đô. Ăn một bữa ở đây, ít nhất cũng tốn vài nghìn tệ.

Ba người vào sảnh, lập tức có nhân viên hồ hởi ra đón.

Đông Mai xuất trình mã đặt bàn: "Phòng Đế Vương, chúng tôi đã đặt trước."

Nhân viên giật mình, vội nói: "Quý khách, mời đi lối này ạ."

Chẳng bao lâu sau, bốn thanh niên nam nữ bước vào.

Quản lý sảnh tinh mắt, lập tức bước nhanh tới đón.

'Tần thiếu gia, mời mời vào trong, hôm nay muốn dùng gì ạ?"

Một thanh niên trong nhóm phẩy tay: "Hôm nay thiếu gia đây mời khách quý, dẫn tôi tới Phòng Đế Vương."

Quản lý sảnh gật đầu lia lịa: "Được được, Tần thiếu gia bên này."

Nhân viên vừa từ trên lầu xuống ngẩn người, vội ghé tai nói nhỏ: "Quản lý Lý, Phòng Đế Vương đã có người đặt rồi, họ vừa lên."

Quản lý sảnh nhíu mày: "Là ai?"

Nhân viên lắc đầu: "Em không biết, họ đặt qua mạng."

Thấy hai người thì thầm, Tần Đông Dương khó chịu: "Quản lý Lý, có vấn đề gì sao?'

Lý Mộc Đoan vội giải thích: "Tần thiếu gia, là thế này: có mấy vị đặt trước Phòng Đế Vương. Ngài đợi một lát, tôi vào trao đổi với họ."

Tần Đông Dương thản nhiên: "Cùng đi."

Cả nhóm tới trước một phòng bao sang trọng trên tầng trên cùng.

"Tần thiếu gia chờ một chút."

Lý Mộc Đoan nói rồi đẩy cửa bước vào. Hoàng Phủ Thi Nguyệt vừa ngồi xuống khẽ cau mày.

"Có chuyện gì?"

Lý Mộc Đoan cười khách khí: "Thưa các vị, là thế này: bên ngoài có mấy vị khách quý muốn xin đổi phòng với các vị."

Mặt Hoàng Phủ Thi Nguyệt sầm lại: "Không đổi."

Lý Mộc Đoan sững người, không ngờ đối phương chẳng nể mặt như vậy, nhưng vẫn cố cười: "Thưa các vị, ngoài kia là đại thiếu gia nhà họ Tần, mong các vị tạo điều kiện."

Sắc mặt Hoàng Phủ Thi Nguyệt càng khó coi, Đông Mai đập bàn quát: "Cút ngay, không thì tao đập nát cái quán này!"

Lý Mộc Đoan cũng nổi nóng: "Hừ, các vị đã không nghe khuyên can, lát nữa đừng có hối hận."

Dù ba người trước mặt trông không tam thường, nhưng tuyet đối không thể so với đại thiếu gia nhà họ Tần.

Giới quyền quý ở Giang Đô, hầu như hắn đều biết mặt.

Trong đó không có ba người này.

Hắn bước ra khỏi phòng, giận dữ nói: "Tần thiếu gia, tôi đã nói hết lời, mấy người trong kia nhất định không chịu đổi phòng."

"Ha ha, Tần lão đệ, xem ra cậu lăn lộn ở thành phố Giang Đô cũng thường thôi nhỉ."

Một thanh niên da ngăm cười giễu.

Sắc mặt Tần Đông Dương khó coi: "Hừ, thiếu gia đây phải xem là đứa nào không có mắt, dám không nể mặt thiếu gia?"

Hắn đẩy cửa phòng bao bước vào, ánh mắt lướt qua ba người bên trong.

Vừa thấy Hoàng Phủ Thi Nguyệt, mắt hắn liền sáng rực.

Hàng cực phẩm, hiếm thấy.

Rồi hắn nhìn sang Diệp Sở, khóe môi lập tức cong lên khinh miệt.

"Hơ, tôi tưởng ai, hóa ra là thẳng ở rể nhà họ Khương."

"Mày cưới tiểu thư nhà họ Khương rồi vẫn chưa đủ, còn dám ra ngoài trăng hoa."

Diệp Sở cau có: "Mắc mớ gì tới mày."

Mặt Tần Đông Dương trầm xuống, chợt nghĩ ra điều gì, hắn giễu cợt: "Ồ, tao hiểu rồi. Đồ phế vật như mày chắc không leo nổi lên giường của tiểu thư nhà họ Khương, nên mới chạy ra ngoài ăn vụng."

"Cũng đúng, không nhờ vận cứt chó thì với hạng rác rưởi như mày, đừng nói cưới tiểu thư nhà họ Khương, đến vào mắt người ta còn chẳng lọt."

Nói xong hắn lại nhìn Hoàng Phủ Thi Nguyệt: "Người đẹp, thẳng này chỉ là đồ phế vật, còn từng ngồi tù đấy, đừng để bị nó lừa."

Giọng Hoàng Phủ Thi Nguyệt lạnh băng: "Không đến lượt anh chỉ dạy."

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!