Lý Cảnh Thiên không tin chuyện tốt như vậy sẽ xảy ra với mình.
Quả nhiên, anh còn chưa buông tay ra thì một người đàn ông khí thế hung hãn đã lao đến túm lấy cổ áo anh.
"Đệt mẹ! Dám đụng vào người phụ nữ của ông đây!" Nói xong anh ta liền muốn vung một quyền tới.
Lý Cảnh Thiên đứng tại chỗ không tránh né, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy nắm đấm vung đến. Nhưng ngặt nổi Hạ Hầu Thanh còn ở nơi này nên anh chỉ có thể cười ngây dại.
"Anh đến nói xin lỗi thay vợ mình à? Cô ta vừa đụng vào tôi."
Xin lỗi? Người đàn ông kia như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười.
"Mày sờ người đàn bà của tao mà bảo tao xin lỗi mày? Tao cũng muốn xem mày cứng miệng đến mức nào, đánh cho tao!"
Lý Cảnh Thiên ngước mắt nhìn người đàn ông này một cái, xem ra anh ta cũng có chút thân phận, bằng không cũng không dẫn theo nhiều vệ sĩ như vậy.
Anh nhìn thấy mấy người trông rất hung ác đi theo phía sau anh ta, cả đám đều không giống người hiền lành, võ nghệ cũng có kết cấu lắm.
Nhưng đối với anh thì họ chẳng là gì cả.
Anh đang suy nghĩ mình nên âm thầm ra tay như thế nào mới không để Hạ Hầu Thanh nhìn ra. Không ngờ cô ấy lại chủ động mở miệng.
"Phùng thiếu gia, đây là bạn của tôi."
Phùng Vĩnh Khang sững sờ, bộ dạng phách lối còn chưa kịp thu về đã lập tức đổi thành nụ cười nịnh nọt.
"Hóa ra là Hạ Hầu tiểu thư, trách tôi mắt mờ không nhìn thấy cô. Không biết đây là bạn của cô nên đã đắc tội, thật có lỗi thật có lỗi."
Hạ Hầu Thanh không thèm để ý, cô ấy cũng không phải thật lòng ra mặt cho Lý Cảnh Thiên. Nhưng dù sao cũng là mình hẹn anh đến nơi này, nếu Lý Cảnh Thiên xảy ra chuyện gì thì cô ấy cũng không biết ăn nói với Nhược Hoa thế nào.
Ra mặt xử lý chuyện này giúp anh cũng coi như kết thúc trách nhiệm của mình.
Phùng gia rất có tiền ở Bạch Thị, thiếu gia Phùng gia Phùng Vĩnh Khang vẫn luôn ỷ vào uy thế trong nhà mà làm mưa làm gió, mặc dù không dám đắc chí trước mặt năm gia tộc lớn nhưng trừ năm nhà bọn họ ra thì Phùng gia cơ bản có thể đi ngang ở Bạch Thị, vì thế anh ta mới không chút e dè như vậy.
"Phùng thiếu gia cứ ở lại chơi, tôi còn có việc không tiếp được."
Nói xong, Hạ Hầu Thanh bắn cho Lý Cảnh Thiên một ánh mắt cảnh cáo, ám chỉ anh đừng gây chuyện thị phi nữa. Lời nên nói cô ấy đã nói xong, cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây với anh nữa.
Lý Cảnh Thiên muốn rời đi lại bị người của Phùng Vĩnh Khang âm thầm ngăn lại.
"Thằng ranh, vừa rồi Hạ Hầu tiểu thư có ở đây nên tao không thể không nể mặt cô ta. Giờ chỗ dựa của mày đã đi, món nợ nên trả cũng phải trả cho bố mày!"
Lý Cảnh Thiên lạnh lùng nói: "Đúng là nên trả thật, nhưng không phải tôi nợ anh, mà là anh nợ ông đây!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!