Lý Cảnh Thiên đã hiểu.
Thứ vừa quyến rũ anh chính là linh hồn không trọn vẹn kia.
Có lẽ vì cảm nhận được nguyên dương tràn đầy của anh nên nó vội vàng chiếm lấy ý thức của Âu Dương Thiến, muốn hấp thu tinh khí từ anh.
Không ngờ Lý Cảnh Thiên lại có khả năng kiềm chế phi thường, làm nó phá công.
Lý Cảnh Thiên cầm quần áo trên mặt đất lên, ném cho Âu Dương Thiến.
“Vừa rồi là chính cô chủ động, tôi không hề làm gì cả, đừng hòng doạ tôi. Trong chuyện này, dù cô có muốn, tôi cũng không thích đâu, còn sợ làm ô uế sự trong sạch của bản thân nữa đấy!”
Để lại những lời này, Lý Cảnh Thiên vội vàng rời đi.
Nếu cứ tiếp tục dây dưa với cô ta thì mình lại biến thành tên dê xồm mất.
Âu Dương Thiến tức giận tới mức không nói ra lời, mắt nhìn đăm đăm vào cửa phòng.
Ô uế sự trong sạch?
Của một người đàn ông như anh sao?
Anh thì trong sạch nỗi gì?
Lúc theo đuổi Thượng Quan Nhược Hoa, sao anh không sợ ô uế mình?
Cô ta rất muốn lao xuống đánh cho Lý Cảnh Thiên một trận.
Nhưng cô ta phải nhịn thôi.
Ông nội vẫn luôn muốn cô ta và Lý Cảnh Thiên khôi phục hôn ước, nếu để ông biết chuyện này, không chừng sẽ bắt cô ta gả cho Lý Cảnh Thiên ngay lập tức mất.
Nếu vậy thì đời này của cô ta cũng tiêu luôn!
Vụ hợp tác của cô ta và Thân Bá Xương sắp đàm phán xong rồi, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.
Trong đôi mắt đẹp bùng lên ngọn lửa, Âu Dương Thiến chỉ có thể tức tối nhìn theo hướng Lý Cảnh Thiên rời đi.
Lần sau, tốt nhất anh đừng để rơi vào tay của cô đây!
Âu Dương Thiến đột nhiên tiến vào đã phá hỏng kế hoạch của Lý Cảnh Thiên nhưng anh đã có thể xác định được là có linh hồn ký sinh trong người cô ta. Tuy nó hút tinh khí của Âu Dương Thiến nhưng thực lực cũng không mạnh, bằng không biệt thự kia chẳng thể sạch sẽ được như vậy.
Chẳng lẽ linh khí ở trung tâm của khu biệt thự đã cản trở linh hồn tàn khuyết kia tự hồi phục?
Lý Cảnh Thiên vừa suy nghĩ miên man vừa đi bộ về khu dân cư Hạch Tâm. Từ xa, anh đã thấy Quan Lỗi đang quỳ gối trước cửa nhà mình, không hề nhúc nhích.
Anh cau mày hỏi: “Anh đang làm gì đó? Tôi đã nói rồi, tôi không nhận đồ đệ nam!”
Quan Lỗi thấy Lý Cảnh Thiên trở về thì hai mắt sáng lên nhưng người vẫn không đứng dậy.
“Sư phụ, hôm nay đồ nhi tới để tạm biệt!”
Lý Cảnh Thiên sửng sốt: “Anh muốn đi đâu?”
“Báo thù!” Trong mắt Quan Lỗi bùng lên ngọn lửa hừng hực như muốn thiêu trọi toàn bộ sự khuất nhục.
“Cái mạng thứ hai của tôi là do anh ban cho, dù anh không nhận tôi thì trong lòng tôi, anh vẫn là sư phụ và ân nhân cứu mạng. Tôi từng thế nếu ngày nào đó, tôi có thể đứng lên, tôi phải đi tìm Điêu sáu ngón báo thù! Lúc trước gã dùng âm mưu quỷ kế để thắng tôi, tôi muốn quang minh chính đại thắng lại, lấy về mọi thứ thuộc về mình!”
Lý Cảnh Thiên nhìn Quan Lỗi không chịu khuất phục trước mặt, anh như thấy được bóng dáng bản thân từ anh ta.
Một người mạnh mẽ lại cứ giậm chân tại chỗ, không thể tiến bộ vì nguyên nhân như thế.
Quan Lỗi đứt tay đứt chân, nối lại là có thể đi báo thù!
Nhưng anh lại khó hơn nhiều.
Nếu người được chọn không kết hôn với anh, nguyên dương đầu tiên không thể đưa ra, hàng năm phải trốn tránh sự đuổi giết của bên Diêm Vương, chẳng biết mình sẽ bị tóm được lúc nào.
Số phận tủi hờn này làm anh đồng tình với Quan Lỗi.
Có lẽ anh nên giúp anh ta một phen.
“Điêu sáu ngón dùng âm mưu quỷ kế thắng anh một lần thì cũng có thể thắng anh lần hai, giờ anh còn muốn làm bừa sao, anh định làm thế nào?”
Quan Lỗi bĩu môi, mắt rũ xuống.
Không sai!