“Tôi từ trước tới giờ không nhận đồ đệ, có nhận cũng chỉ nhận đồ đệ nữ, mau biến đi!”
Lý Cảnh Thiên nhăn nhó, không ngờ bản thân là Thiên Y mà lại bị một tên đàn ông nghi ngờ giới tính. Thật là nhục!
Lúc Quả Nhi và Alice quay lại phòng khách, Quan Lỗi đã bị thím Lưu tống ra khỏi cửa.
“Thiên Y đại nhân, nếu ngài không cần tôi phục vụ vậy tôi báo cho ngài một tin tức khác.” Alice vẫn bộ dạng ngả ngớn ánh mắt dán lên người Lý Cảnh Thiên.
Quả Nhi cau mày đứng giữa chắn tầm mắt Alice. “Có gì nói mau, nói xong thì biến! Mắt còn nhìn lung tung là tôi châm cho cô vài cái nữa!”
Alice lạnh lùng liếc một cái, người ta thường bảo Thiên Y đại nhân tính tình thất thường. Alice lại thấy bà cô trước mặt đây mới là người khó đụng vào nhất.
Alice cụp mắt lại nghiêm túc nói: “Ngày mai ở võ đài ngầm sẽ có cuộc đấu giá, lần này có nhiều thứ quý giá, Thiên Y đại nhân nếu thấy hứng thú có thể đi xem.”
Lý Cảnh Thiên nhướn mày: “Sao cô biết chuyện này? Lần này tới thành phố Bạch làm gì?”
Không khí trong phòng khách bỗng lắng xuống, sắc mặt Alice đang từ bình thường chuyển sang tái nhợt……Cô ta thở hổn hển như đang bị ai bóp cổ.
Cô ta ngước nhìn Lý Cảnh Thiên, dưới lớp mặt nạ là đôi mắt băng lạnh tràn đầy sát khí, không có chút thân thiện như lúc bình thường.
“Thực ra……là quốc quân lệnh cho tôi……tới trộm……Bảo vật Tư Nam……”
Sau khi nói hết câu Alice bỗng phun ra một ngụm máu! Trong ánh mắt chỉ còn là nỗi sợ.
Lý Cảnh Thiên lúc này mới đưa ánh mắt lạnh băng nhìn Alice, anh dùng một tay nắm cằm cô ta: “Bảo bối, nếu không phải lần này cô bị thương phải tìm tới tôi, tôi còn không biết quốc quân Tây Quốc của cô cũng có loại dã tâm này.”
Alice quỳ xuống đất, “Thiên Y đại nhân tha mạng! Tôi cũng chỉ nhận lệnh làm việc, xin trả thêm 200 triệu xin ngài bớt giận.”
Lý Cảnh Thiên bật cười khinh bỉ nhưng ánh mắt đã bớt lạnh, Lý Cảnh Thiên đưa tay ra ý bảo Alice trả tiền đi.
“Alice, tôi còn phải cảm ơn cô vì đã nói cho tôi chuyện này. Nhưng vì cô sẵn lòng trả thêm 200 triệu, nể mặt cô tôi đành nhận vậy. Quả Nhi đưa cô ta đi trả tiền.”
Alice sợ hãi đi theo Quả Nhi, trước khi đi còn dùng ánh mắt không cam lòng nhìn thêm vài cái. Cô ta hối hận, hối hận sao vừa nãy lại tự nói trả thêm 200 triệu. Nếu cô ta mà nói lấy thân trả nợ thì có phải lấy được cơ hội trở thành nữ nhân của Thiên Y không.
Đáng tiếc trong đầu Lý Cảnh Thiên bây giờ chỉ còn chuyện cuộc đấu giá trong thế giới ngầm. Phải biết thế giới ngầm này nếu không phải người trong nội bộ hoặc có quan hệ rộng thì rất khó vào được.
Thế rồi anh chợt nhớ tới Quan Lỗi.
Lúc ra mở cửa vẫn thấy cái xe lăn nằm một bên, người cũng vẫn đang quỳ ở chỗ cũ. Thấy cửa hai mắt Quan Lỗi sáng ngời.
“Sư phụ, xin hãy nhận của đồ đệ một lạy!”
Lý Cảnh Thiên hừ lạnh một tiếng nhưng không phản đối. “Anh biết gì về những cuộc đấu giá ngầm?”
Quan Lỗi thấy thế lập tức tỏ ra bản thân hữu ích nói: “Có nhiều cuộc đấu giá trong thế giới ngầm, nhưng những cuộc đấu giá của Chấn Thiên Môn mới đáng đi. Bọn họ đấu giá rất nhiều thứ, chỉ cần có đủ tiền mua thì muốn kiếm cái gì cũng có. Nguồn gốc hàng hoá chỉ có Chấn Thiên Môn mới có đủ giấy tờ. Quan trọng là không ai dám tới gây chuyện.”
Chuyện này đúng là ngoài sự mong đợi của Lý Cảnh Thiên, vốn tưởng thế giới ngầm chỉ là những cuộc đấu đá nội bộ nhỏ lẻ, không ngờ cũng có nhiều tiềm lực như vậy.
Nói tới đây Quan Lỗi rất nhanh nhẹ, “Sư phụ, ngài định đi đấu giá ngầm à? Đồ đệ có thể dẫn ngài vào. Nghe nói lần này có nhiều đồ tốt, ngoài trang sức quý hiếm còn có cả dược liệu quý. Ngoài ra còn nghe nói có bảo vật Tư Nam!”
Lý Cảnh Thiên thấy Quan Lỗi nói mãi không thôi nhưng cũng không cảm thấy phiền chán. Lý Cảnh Thiên chỉ rút một cây ngân châm ra châm thẳng vào bả vai của Quan Lỗi.
Quan Lỗi còn đang thao thao bất tuyệt nói chợt thấy cái gì lướt qua một cái, sau đó là cảm giác đau nhức ở cả chân và tay. Chẳng bao lâu cơ thể anh ta như có một dòng điện chạy quanh, dòng điện chạy tới đâu ấm nóng tới đó. Chỉ có phần chân tay bị gãy là đau nhức không chịu được.
Lý Cảnh Thiên thấy sắc mặt anh ta như vậy, lập tức nhét một viên đan dược vào miệng anh ta.
“Tôi không cần anh trả mấy tỷ tiền thuốc, chỉ cần anh kiếm cho tôi tấm vé tham gia đấu giá ngầm, vậy là không ai nợ ai.”
Viên thuốc vừa vào miệng vị đắng đã lan khắp khoang miệng, dược tính ấm chạy khắp cơ thể giống như dòng nước luồn lách tới từng đường kinh mạch.
Chỉ thấy Quan Lỗi kêu lên một tiếng rồi im bặt.
Xương cốt của anh ta được tái tạo lại, mạnh máu tắc nghẽn nhiều năm cũng được thông suốt. Quan Lỗi ướt đẫm mồ hôi nằm co tròn trước cửa nhà, mặt anh ta đỏ bừng nhưng mạch tượng lúc này rất yếu.
Lý Cảnh Thiên nhăn mặt chán ghét nói: “Cũng ổn rồi đấy, cút sang một bên nằm nghỉ ngơi đi! Đừng có nằm đây làm người khác hiểu nhầm tôi làm gì anh!”
Hơi thở của Quan Lỗi từ từ chậm lại, anh ta cố gắng cứ động thì phát hiện chân tay bị gãy từ lâu đã hoạt động trở lại.
Bị châm hai cái lại thêm 1 viên đan dược nhỏ xíu, chả tới 5 phút mà cơ thể đã hồi phục hoàn toàn?
Chuyện này vượt xa tầm hiểu biết về y học của anh ta. Quan Lỗi biết bản thân đã gặp được quý nhân, anh ta vội vã quỳ xuống trước Lý Cảnh Thiên.
“Đồ đệ cảm tạ ân đức của sư phụ! Trong vòng hai tiếng đồ đệ nhất định lấy vé tham gia cho ngài! Nếu không lấy được Quan Lỗi xách đầu tới tạ tội!”
Nói xong quay đầu chạy thật nhanh, tới mức Lý Cảnh Thiên còn chưa kịp nói “không cần làm vậy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!