"Chúng ta lang bạt trong giang hồ, quan trọng nhất chính là nghĩa khí!”
"Người anh eml Chỉ cần hôm nay cậu thả tôi đi, sau này sẽ là ân nhân lớn nhất của tôi! Tôi vĩnh viễn không quên ơn cậu! Nếu như ngày nào đó cậu gặp phải điều gì khó khăn, tôi nhất định sẽ giúp mà không tiếc cả mạng sống! Sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa vì cậu!”
Nói xong, tên mập nhìn anh với ánh mắt chân thành.
Nếu như ánh mắt có thể nói, biết Lý Cảnh Thiên đang nghi ngờ, nó sẽ nói thẳng luôn: “Tin tên mập sẽ sống mãi!”
Chỉ tiếc Lý Cảnh Thiên chỉ hơi quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi:
"Mày có biết vì sao mày có thể trốn thoát ở ngoài nhiều năm như vậy mà không bị bắt không?”
Tên mập sửng sốt, lắc đầu.
Lý Cảnh Thiên bèn nói luôn: “Bời vì mày không gặp phải tao. Nếu mày gặp tao sớm hơn thì đã bị tóm sớm hơn rồi! Còn nữa...”
Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn về phía tên mập:
"Hiện tại đang là xã hội pháp trị, làm việc gì cũng nên dùng não, năm đấm không giải quyết được vấn đề, phải hài hòa, hiểu không?”
Nói xong, khóe miệng của Lý Cảnh Thiên từ từ kéo lên, cuối cùng để lại cho †ên mập một nụ cười khinh miệt, như đưa ra câu trả lời cho ánh mắt của tên mập:
"Tin người mập sẽ sống mãi!”
"Sống con mẹ mày!”
Lúc Hạ Hầu Thanh được mang ra xe, trong lòng còn đang rất sợ hãi.
Tới bây giờ cô ấy còn chưa nghĩ ra được, ban ngày ban mặt, cô ấy còn đang đi dạo trong trung tâm thương mại mà vẫn bị bắt cóc đi được, còn suýt nữa thì...
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. Mê truyện hot chấm vn ạ.
"Tôi muốn nói cho cha tôi biết! Để ông ấy điều tra xem là ai hành động như vậy! Bắt bên thống đốc chịu trách nhiệm! Ban ngày ban mặt, ngay cả người có thân phận như tôi còn gặp phải chuyện không may, nếu như dân chúng bình thường xảy ra chuyện gì, không phải cuộc sống của họ coi như bị hủy hoại hoàn toàn sao?”
Lý Cảnh Thiên nghe cô ấy dõng dạc nói như thế, trong lòng nảy sinh chút cảm giác.
Không ngờ rằng cô gái luôn ngồi trên cao, không dính khói lửa nhân gian này lại có thể nói ra những câu nói khiến người khác nghe mà ấm lòng như thế này.
Anh thắt chặt dây an toàn cho Hạ Hầu Thanh. "Thành phố Bạch lớn như thế này, cô nghĩ là vị trí thống đốc dễ làm sao? Người ta quản lý được trị an xã hội, không quản lý được đạo đức, tính cách. Người tốt người xấu cũng không viết rõ lên trên trán đâu.”
"Hơn nữa, nếu như đám người kia thực sự có tính toán phạm tội, sao thống đốc biết được mà đề phòng?”
Hạ Hầu Thanh tức giận bất bình!
"Mặc dù không phải trách nhiệm của ông ta nhưng tôi nhất định cũng sẽ để cha tôi tạo áp lực! Tôi muốn hai tên khốn kia chết không có chỗ chôn! Còn cả nhà họ Mã kia nữa...”
Lý Cảnh Thiên dở khóc dở cười.
Vốn dĩ còn phải nghĩ xem nên trấn an cô ấy thế nào, dù sao một cô gái trẻ chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ, tâm lý rất dễ xảy ra vấn đề.
Nhưng nhìn cô ấy giương nanh múa vuốt như thế này, chắc là không sao đâu. "Anh định đưa tôi đi đâu?”
Lý Cảnh Thiên đạp ga: “Đưa cô về nhà.”
Hạ Hầu Thanh lập tức làm loạn lên!
"Không không không! Tôi không muốn về nhà! Không về nhà đâu! Tôi muốn đến nhà anh!”
???
Lý Cảnh Thiên vô thức từ chối: “Nhà tôi không chào đón cô.”
Hạ Hầu Thanh lập tức bày ra vẻ mặt tội nghiệp.
"Tôi vừa gặp chuyện nguy hiểm, rất sợ... Anh nhẫn tâm để một mình tôi về nhà ở sao? Nếu như bây giờ quay về nhà, người nhà tôi nhất định sẽ tra hỏi cặn kẽ vấn đề... Xin anh... Ở cùng tôi đi.”
Lý Cảnh Thiên nới lỏng chân giẫm ga theo bản năng, xe đi chậm dần lại.