Phùng Vĩnh Khang nhất thời cũng không hiểu nổi.
Anh ta là khách quen của nơi này, bình thường rất hay xảy ra xung đột với khách khác, nhưng trước nay chị Vy luôn đứng về phe anh ta.
Lần này vì sao lại bênh vực một người ngoài kia chứ?
"Chị Vy, đờ mờ thằng chó này sờ người phụ nữ của tôi! Tôi chỉ muốn dạy cho nó một bài học thôi. Không ngờ nó đánh thật! Chị phải làm chủ cho tôi!"
Chị Vy hơi cau mày lại, trong giọng nói mang theo một chút không kiên nhẫn.
"Phùng thiếu gia, mấy trò vặt của cậu còn chưa đủ để chơi trước mặt tôi. Nửa tháng trước cậu gây chuyện, nếu không phải tôi xin cho thì Phùng lão gia đã đánh gãy chân cậu lâu rồi!"
Phùng Vĩnh Khang biến sắc.
Công tử nhà họ Phùng không sợ cái gì, chỉ sợ lão gia nhà mình. Phạm sai lầm là ông ra tay rất độc ác.
Anh ta cười ha ha, thái độ kiêu ngạo lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Chị Vy, chị đừng so đo với tôi. Tôi chỉ uống hơi nhiều thôi ~ May mà gặp được chị Vy, chị tha thứ cho, lần sau tôi không dám nữa."
Lúc này đôi mày nhíu chặt của chị Vy mới buông lỏng một chút, chị ta nhếch miệng lên nở nụ cười quyến rũ.
"Người cậu nên xin lỗi không phải tôi." Nói xong, chị ta đá mắt về hướng Lý Cảnh Thiên.
Lý Cảnh Thiên cảm nhận được ánh mắt nóng rực của chị Vy, cũng bén nhạy phát giác người phụ nữ này ra mặt ngăn cản mình nhất định là có mục đích khác.
Từ lúc xuất hiện đến bây giờ, mặc dù chị Vy này luôn nói chuyện với Phùng Vĩnh Khang, nhưng ánh mắt cứ như có như không mà đánh giá anh.
Phùng Vĩnh Khang sửng sốt, mặc dù không muốn nhưng lão gia đã từng nhiều lần khuyên bảo anh ta rằng: Trong toàn bộ Bạch Thị, trừ năm gia tộc lớn ra thì đắc tội ai cũng được, nhưng không thể đụng vào chị Vy.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng anh ta nhướng mày rồi nói khẽ: "Đã đắc tội rồi."
Chị Vy thỏa mãn cười cười.
"Anh bạn này, từ nhỏ Phùng công tử đã bị lão gia chiều hư, nay đã lên tiếng nhận lỗi với cậu rồi nên cậu để chai rượu này xuống đi. Để tỏ ý xin lỗi, tôi mời cậu dời bước vào phòng làm việc của tôi, tôi sẽ đền bù xứng đáng cho cậu."
Lý Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn người phụ nữ lão luyện làm việc khéo đưa đẩy này, chị ta đang giữ mặt mũi cho đôi bên. Nếu đả nói thế mà anh còn quậy tiếp thì thật sự không chiếm lý.
Chị Vy rất vui vì phản ứng của Lý Cảnh Thiên, nói hai ba câu để giải tán đám người rồi dẫn anh về văn phòng. Trên đường đi ánh mắt chị Vy càng ngày càng rõ ràng, cứ như sói nhìn thấy con mồi ngon miệng.
Tất cả đều bị Hạ Hầu Thanh thấy rõ mồm một.
Mặc dù cô ấy luôn cảm thấy Lý Cảnh Thiên không xứng với Nhược Hoa, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người đàn ông mà chị em tốt của mình thích dễ dàng bị người khác câu đi như vậy.
Hạ Hầu Thanh giơ chân lên muốn lặng lẽ theo sau xem thử, nhưng vừa đi được hai bước đã dừng lại.
Cô ấy đang nghĩ mọi cách để Nhược Hoa thấy rõ gương mặt thật của Lý Cảnh Thiên, đáng tiếc vẫn không có cơ hội.
Lần này không phải đã có cơ hội rồi sao?
Nếu Nhược Hoa tận mắt nhìn thấy Lý Cảnh Thiên phản bội cô, còn tìm một người phụ nữ lớn tuổi hơn và cái gì cũng không bằng cô thì cô nhất định sẽ tỉnh lại!
Hạ Hầu Thanh càng nghĩ càng kích động nên lập tức gọi điện thoại cho Thượng Quan Nhược Hoa.
...
Văn phòng quán bar.
Lý Cảnh Thiên vừa vào đây đã lập tức sửng sốt. Đứng ngoài cửa văn phòng nhìn thì nơi này không khác gì căn phòng bình thường, nhưng hoàn cảnh bên trong lại rất khác biệt.
Trong này không có bàn ghế làm việc tiêu chuẩn mà đập vào mắt anh là một cái cửa sổ sát đất rất lớn, trước cửa sổ có một chiếc ghế đu, trên đó tùy ý vắt một cái áo choàng bằng len màu nâu nhạt. Bên phải ghế đu là một cái tủ rượu rực rỡ muôn màu với đủ loại rượu quý báu. Phía dưới tủ rượu là một quầy bar và kết hợp với hai băng ghế cao.
Đồ dùng hằng ngày nào cũng có hai cái, Lý Cảnh Thiên xác nhận gian phòng này trừ chị Vy ra thì còn có một người đàn ông thường ở lại.
Chị Vy như chiêu đãi khách hàng mà bảo Lý Cảnh Thiên đừng khách sáo, cứ tùy tiện ngồi. Sau đó chị ta đi đến tủ rượu, tiện tay lấy ra một chai rượu vang đỏ rồi rót vào hai ly và đưa cho Lý Cảnh Thiên.
"Anh bạn trẻ, cậu tên gì?"
Lý Cảnh Thiên không trả lời mà trực tiếp hỏi: "Bồi thường cho tôi cái gì?"
Chị Vy sững sờ, sau đó cao giọng cười một tiếng: "Anh bạn thật thú vị, quả nhiên tôi không nhìn lầm người!"
Chị ta vỗ nhẹ bả vai Lý Cảnh Thiên: "Để tôi đoán chuyện xưa của cậu nhé. Gia cảnh cậu bần hàn nhưng luôn vọng tưởng thông qua cố gắng của chính mình để kiếm tiền thay đổi tình trạng hiện tại. Cậu yêu một cô gái nhà giàu, đáng tiếc người ta chỉ chơi đùa mà không có tình cảm thật. Đêm nay có lẽ là cô ta dẫn cậu đến hoặc là cậu bị đá nên đến quán bar để phát tiết, cuối cùng chọc trúng Phùng công tử. Tôi nói không sai chứ?"
Lý Cảnh Thiên nâng đôi mắt lên, trong vẻ tìm tòi nghiên cứu còn mang theo một tia hiếu kì.
Sức tưởng tượng của người phụ nữ này cũng rất phong phú.
Sao chị ta có thể nghiêm trang đặt điều nói bậy như vậy?
Thấy Lý Cảnh Thiên chỉ nhìn mình mà không nói lời nào, chị Vy tự cho là đoán đúng nên trong lòng càng đắc ý.
"Anh bạn trẻ, chị đây khuyên cậu vài câu. Ở đâu mà không có cỏ thơm, tối nay tới quán bar của chị thì cậu cũng thấy rồi đó. Chỉ cần cậu muốn thì sẽ có rất nhiều mỹ nhân. Mấu chốt là xem cậu có suy nghĩ thông suốt không."
Lý Cảnh Thiên nghe thấy thâm ý trong lời nói này thì hỏi lại: "Làm sao xem như suy nghĩ thông suốt?"
Chị Vy lập tức phấn chấn tinh thần.
Thằng ranh này nhìn như khôn khéo, không ngờ lại là thằng vô dụng. Chị ta vốn nghĩ rằng phải tốn không ít công sức, không ngờ anh lại dễ dàng rơi vào bẫy như vậy.
"Một người cố gắng đến mấy cũng có hạn. Cậu phải có người giúp đỡ mới được!"
Lý Cảnh Thiên nhìn lướt qua chị Vy: "Không phải là chị đó chứ?"
Chị Vy tươi cười đầy mặt, lộ ra ánh mắt quyến rũ, tuỳ tiện đặt cái ly trong tay xuống rồi lơ đãng hất hất tóc, bước nhanh về hướng Lý Cảnh Thiên rồi thuận thế ngồi lên đùi anh.
Chị ta vốn mặc sườn xám không dài, lại xốc lên trên một chút làm lớp viền ren màu đen bên trong như ẩn như hiện. Lý Cảnh Thiên cảm thấy mình sắp thở không nổi, không thể dời mặt đi được, nếu không hai cục bông bị buộc kín kia sẽ trực tiếp đập vào mặt anh.