*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lúc này ở bên trong ngân hàng đã vô cùng hỗn loạn.
Lý Thanh Như nhe răng cười, lệnh cho một đảm bảo vệ chuẩn bị tra hỏi Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn.
Đồng thời, cô ta cũng đã tưởng tượng ra ở trong lòng. Từ Hoài Nhân biết cô ta giúp ông ta bắt lấy kẻ trộm thẻ thì sẽ khen cô ta như thế nào.
Mà nhìn đến đây, trên mặt của tất cả mọi người đều lộ ra một nụ cười lạnh, đều biết cả nhà Thẩm Ngọc Trân sắp gặp phải xui xẻo.
Mà lúc này, Thẩm Kiến và Thủy Bình chẳng những không ngăn cản, trên mặt còn lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác.
Dường như họ đang chờ mong vợ chồng Thẩm Ngọc Trân bị đánh cho tàn phế.
Thấy thế, sắc mặt của Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn càng trở nên trắng bệch. Bọn họ vô cùng tuyệt vọng hết cầu xin tha thứ rồi giải thích, trong lòng vô cùng oan ức.
Đúng lúc đó.
“Dừng tay.
Một tiếng gào phần nộ truyền đến từ bên ngoài cửa.
Hả?
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông trung niên dẫn một đám người nhanh chân đi vào.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Ông ta tựa như một con sói, khí thế hùng hồn, trên thân lộ ra khí chất bá đạo kiêu hùng.
“Từ Hoài Nhân. Tại sao... Tại sao ông ta lại tới nhanh như vậy?”
Tất cả mọi người vừa nhìn thấy Từ Hoài Nhân thì ngay lập tức sợ ngây người, người nào người nấy trông giống như gặp quy.
Bọn họ gọi điện thoại thông báo còn chưa được năm phút đúng không?
Nhanh như vậy đã đến, cưỡi tên lửa đi à?
Bọn họ không hề hay biết rằng, Từ Hoài Nhân vừa nghe nói Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn trộm thẻ của mình, đồng thời còn bị bắt lại như kẻ trộm, đang sợ đến mức sắp tè ra quân.
Ông ta bỏ qua mối làm ăn mấy chục tỷ, ngồi trực thăng đi thẳng đến đây vì sợ hai người Thẩm Ngọc Trân xảy ra chuyện gì không hay.
Lúc này, trên trán Từ Hoài Nhân đã chảy đầy mồ hôi lạnh, bước chân của ông ta cũng có chút lộn xộn, điên cuồng cầu nguyện ở trong lòng hai vợ chồng Bạch Tuấn Sơn không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Nếu không, ông ta cũng sẽ khó thoát tội.
Tất cả mọi người thấy Từ Hoài Nhân đến thì căng thẳng vô cùng, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi lo lắng.
Nhất là khi bọn họ nhìn thấy ngoài Từ Hoài Nhân bên ra còn có mấy chục người xông vào.
“Trời ạ. Từ Hoài Nhân vậy hơn nữa dẫn theo tất cả nhân viên cao cấp ở nhà họ Từ đến đây? Đây... Đây là tình huống không chết thì không ngừng sao?”
“Xem ra Từ Hoài Nhân thật sự đã tức điên lên, nếu không thì sao lại làm nên chuyện đồng trời như vậy. Hai kẻ ngớ ngẩn này... Chết chắc rồi.”
Ngay lập tức, tất cả mọi người cùng nhau nhìn về phía vợ chồng Thẩm Ngọc Trân, trên mặt đều hiện ra một nụ cười lạnh.
Dường như bọn họ đều đã nhìn thấy được cảnh tượng hai tên xui xẻo này Từ Hoài Nhân chém thành trăm mảnh.
Nhìn thấy Từ Hoài Nhân khí thể hung hăng đi tới, Lý Thanh Như lập tức mừng rỡ như điên.
Cô ta như đã nhìn thấy tương lai tốt đẹp đang vẫy gọi mình, vội vàng dùng vẻ mặt tràn đầy nịnh nọt đón tiếp ông ta: “Xin chào ông chủ nhà họ Từ, tôi tên là Lý Thanh Như, là quản lý của ngân hàng này. Chính tôi đã bắt lấy hai tên trộm đó.”
“Cô à?”
Nghe xong câu này, Từ Hoài Nhân đơn giản là giận đến mức muốn giết người, ông ta đè nén lửa giận hỏi: “Hai người kia đâu?”
Sau đó, Lý Thanh Như nhìn về một hướng, cười âm hiểm nói:
“Trước khi ông tới, chúng tôi đã thay ông trừng phạt bọn chúng thích đáng."
Nhìn theo ánh mắt của Lý Thanh Như, bọn người Từ Hoài Nhân thấy được vợ chồng Thẩm Ngọc Trân tóc tai bù xù, mặt mày sưng vù
"Ầm."
Đầu của mọi người ở nhà họ Từ như muốn nổ tung.
Từng người một bày ra vẻ mặt cầu xin, buồn bã như bố mẹ chết, lúc này bọn họ đã sắp bật khóc.
Tiêu rồi.
Lần này thì tiêu rồi.
Bọn họ thật vất vả mới hàn gắn lại được mối quan hệ với Tướng Huy. Bây giờ mẹ vợ và bố vợ của của Tướng Huy lại bị đánh đập và làm nhục thê thảm vì bọn họ.
Đối với nhà họ Từ mà nói, chuyện này quả thật là tai vạ. Rất có thể Tướng Huy sẽ giận lây sang bọn họ.
Lúc này, sắc mặt của từng người nhà họ Từ trắng bệch, hai chân như nhũn ra, vẻ mặt tuyệt vọng bất lực.
Chỉ cảm thấy bọn họ nhà họ Từ đã gặp phải tai họa lớn.
“Tí tách.”
“Tí tách.”
Mà lúc này, từng giọt mồ hôi lạnh đang không ngừng chạy xuống xuôi theo gương mặt cắt không còn giọt máu nào của Từ Hoài Nhân.
Ông ta cũng đã sợ hãi đến mức sắp tè ra quần.
Chuyện này... Chuyện này là chuyện chó má gì thế.
Tướng Huy vừa mới vơi bớt ác