**********
Cái gì?
Nghe thấy Lý Thanh Như nói vậy, sắc mặt hai vợ chồng Bạch Tuấn Sơn lập tức trở nên xám ngoét.
Bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ đến sự tình sẽ biến đổi bất ngờ như thế này. Đầu tiên là bị ép phải trả tiền, mà hiện giờ lại đen đủi bị người ta vu oan.
Bọn họ chỉ muốn được sống, nhưng ông trời lại hết lần này đến lần khác đùa giỡn với bọn họ.
Giờ đây, Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân đã hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng.
Đặc biệt là khi Bạch Tuấn Sơn nhìn thấy mấy tên bảo vệ đó đi về phía bọn họ với khí thế mạnh mẽ, ông ta lập tức bị dọa cho sợ đến hai chân mềm nhũn, lập tức sợ đến đơ người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Ngọc Trân vô cùng lo lắng. Trước giờ cơ thể của Bạch Tuấn Sơn vốn đã không tốt, hai ngày trước còn mới điều trị xong. Nếu như phải chịu trận đánh này thì rất có khả năng là ông ta sẽ không sống nổi.
Ngay tức khắc, bà ta liền tuyệt vọng nhìn về phía Thẩm Kiến mà quỳ xuống, khóc đến rất cổ bỏng họng: “Anh hai, anh cứu Tuấn Sơn đi! Hiện giờ chỉ có anh có thể cứu được anh ấy thôi." "Chỉ có anh chịu cứu anh ấy. Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được hết.”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Nhưng mà, bà ta vừa dứt lời. "Bop!"
Thẩm Kiến lại lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, một chân đá bá ta ra. Lực lớn lao đến khiến cho đầu Thẩm Ngọc Trân đập mạnh lên đất, phát ra một tiếng vang lớn.
Ngay sau đó, một dòng máu tươi từ đầu Thẩm Ngọc
Trân chảy xuống.
Nhìn thấy mà giật mình.
Lúc này, Thẩm Ngọc Trân cảm thấy vô cùng chóng mặt hoa mắt, nắm ở trên đất một lúc lâu cũng không thể đứng dậy được, gần như là đã mất đi ý thức tại chỗ. “Con đĩ này! Tiền không có mà còn muốn tạo cứu tên vô dụng đó?”
Khóe miệng Thẩm Kiến hiện lên một nụ cười tàn độc sau đó một chân ông tá giảm lên đầu Thẩm Ngọc Trân, ác độc nói: “Tao nói cho mày biết, tạo chẳng quan tâm đến chuyện tên vô dụng đó có chết hay không. Tao chỉ quan tâm đến tiền của tao mà thôi. Nếu như hôm nay chúng mày không lấy được tiền ra thì tao giết chúng mày.
Cái gì?
Lời nói này Thẩm Kiến đã khiến Thẩm Ngọc Trân hoàn toàn tuyệt vọng.
Bà ta có nằm mơ cũng không ngờ Thẩm Kiến lại là con người máu lạnh như vậy. Muốn bọn họ lấy tiền ra nhưng loại hoàn toàn khoanh tay làm ngơ. Chuyện này rõ ràng là đang muốn làm khó bọn họ.
Hiện giờ Lý Thanh Như nhận định bọn họ chính là kẻ trộm mà Thẩm Kiến lại không chịu giúp thì sao bọn họ có thể lấy được tiền?
Thẩm Ngọc Trân trước giờ chưa từng cảm thấy tuyệt vọng và bất lực như ngày hôm nay. Hiện giờ bà ta cũng đã khóc đến khản cổ rát họng rồi: "Đừng làm hại chồng tôi! Giờ tôi gọi điện cho con rể tôi, chắc chắn nó có cách giải quyết.
Vào lúc đã hoàn toàn tuyệt vọng, không biết vì sao đột nhiên Thẩm Ngọc Trân lại nhớ đến Lâm Thiệu Huy. Bà ta hoảng loạn lấy điện thoại ra, lập tức gọi điện thoại cho Lâm Thiệu Huy.
Nhưng khi nghe thấy lời nói của Thẩm Ngọc Trân thì bất kể là Thẩm Kiến, Lý Thanh Như hay là các khách hàng đang có mặt ở ngân hàng đều bày ra bộ dáng khinh thường và cười lạnh. “Trộm thẻ Đen của Từ Hoài Nhân thì bà nghĩ gọi con rể bà đến là có thể giải quyết được sao? Trừ phi con rể bà là Từ Hoài Nhân." “Đúng là ngu dốt” Đến thẻ của Từ Hoài Nhân mà cũng dám trôm. Người ta là ông chủ lớn ở Bắc Lộc. Lần này thì hai ông bà chết chắc rồi."
Cùng lúc đó. "Đồ nghèo kiết xác này, hai ông bà còn dám sống chết không thừa nhận?"
Sắc mặt Lý Thanh Như đột nhiên trầm xuống, vô cùng tức giận mà thét lên: "Tôi thấy là hai ông bà không thấy quan tài không đổ lệ.”
Nói rồi, ánh mắt cô ta hiện lên sự hung ác.
Tiếp theo đó, Lý Thanh Như liền bước lớn về phía trước, không hề khách khí mà vung tay tát mạnh lên mặt Thẩm Ngọc Trân, đồng thời đánh bay chiếc điện thoại ra ngoài.
Thế nhưng, Thẩm Ngọc Trân, người bị giảng cho một cái bạt tai lại không dám thể hiện chút tức giận nào. Ngược lại bà ta còn khổ sở van nài Lý Thanh Như: "Chúng tôi thật sự không có trộm. Tấm thẻ này là Từ Hoài Nhân tặng cho chúng tôi, không tin thì cô gọi điện thoại cho ông ta để hỏi."
Nghe thấy vậy, Lý Thanh Như lại khịt mũi coi thường, khóe miệng nhếch lên khinh bỉ, giống như cô ta vừa nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời này vậy.
Là Từ Hoài Nhân đưa? Đúng là buồn cười.
Hai kẻ với bộ dạng nghèo kiết xác này thì sao có thể quen biết với hạng người như Từ Hoài Nhân? Không cho bọn họ nếm mùi thì bọn họ sẽ không chịu nói thật.
Sau đó, cô ta liền cho rằng Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn giống nhau, đều đang lừa cô ta.
Vì vậy từ sâu trong ánh mắt cô ta hiện lên vẻ cay độc, nhìn chăm chăm vào Thẩm Ngọc Trân: “Bà còn dám nói dối? Được, nếu hai người đã muốn chết, vậy thì tôi thành toàn cho hai người." "Vả miệng cho tôi! Đánh cho đến khi bà ta thừa nhận thì thôi."
Nhưng cô ta không biết là cuộc gọi trong chiếc điện thoại bị đánh bay đó đã được kết nối.
Mà Lâm Thiệu Huy cũng đã nghe thấy hết tiếng gào khóc của Thẩm Ngọc Trân và tiếng mắng chửi của Lý Thanh Như.
Khoảnh khắc này, hai mắt anh lập tức hằn lên những Theo đó, từ trong cơ thể anh, một luồng sát khí cũng tia máu đáng sợ. điên cuồng tỏa ra. "Các người chán sống rồi sao?"