Nghe vậy, tất cả người nhà họ Thẩm lập tức dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lâm Thiệu Huy. “Trộm đồ của người khác để tặng cho vợ, đúng là mặt dày" "Dám trộm đồ của Vua của Huyết Ngục. Chuyện này đâu phải mặt dày. Đây chắc chắn phải là không muốn sống nữa." "Tôi nói mà, tên vô dụng này thì sao có thể mua được trang sức tỷ đỏ. Hóa ra là đi trộm."
Cùng lúc này, các ông chủ lớn có mặt ở hiện trường cũng đều sững người.
Lẽ nào tin tức của bọn họ lại có sai sót. Người trước mặt không phải là cậu Lâm?
Dù sao với thân phận của cậu Lâm, sao có thể đi trộm đồ của người khác được? “Ha ha ha, tôi nói mà, các ông bị tên vô dụng này lừa rồi."
Mà lúc này, Uông Minh Triết lại cũng đã điên cuồng phát ra tiếng cười. Sau đó anh ta nhìn về phía Bạch Tổ Y với ánh mắt không chút tốt đẹp: "Bạch Tổ Y, xem ra lần này cô không thể không ly hôn với anh ta rồi “Nếu như để Vua của Huyết Ngục biết được là cô đã lấy hoàng hậu, chỉ sợ là ông ta sẽ không bỏ qua cho cô
Ngay tức khác, sắc mặt ông cụ nhà họ Thẩm liền trầm xuống: "Bạch Tổ Y, còn không mau cat đứt quan hệ với tên vô dụng này? Hiện giờ cũng chỉ có cậu chủ Triết mới có thể cứu được cháu thôi. Chỉ cần cháu và cậu ta ly hôn, đồng thời lấy cậu chủ Triết thì có lẽ cậu ấy còn có thể mượn sức mạnh của nhà họ
Lâm mà xin với Vua của Huyết Ngục thay cho cháu
Nghe vậy, Uông Minh Triết lập tức bày ra dáng vẻ dương dương tự đắc, và ảnh mất từ trên cao nhìn xuống với Bạch Tố Y.
Hiện giờ, anh ta đang mong chờ Bạch Tổ Y cầu xin anh ta. Chỉ đáng tiếc, Bạch Tổ Y lại mang vẻ mặt lãnh đạm, lắc đầu, nói: "Thiệu Huy không trộm đồ của bất kỳ ai. Cháu cũng không cần bất kỳ ai đến cứu.
Cái gì?
Tất cả người nhà họ Thẩm đều ngẩn người, dùng ánh mắt như nhìn thấy ma mà nhìn Bạch Tổ Y.
Thế này là điên rồi sao?
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Biết rõ là đường chết mà vẫn cố chấp tìm đến cái chết? Thật sự định chết cùng với tên trộm là Lâm Thiệu Huy này sao? "Được, được, được
Ông cụ nhà họ Thẩm mang theo sắc mặt u ám gật gật đầu, tức giận nói: “Nếu cháu đã cứng đầu bướng bỉnh. Vậy thì cứ việc đi chết đi là được rồi.
Mà trong mắt Uông Minh Triết cũng lập tức nổi lên một tia lửa giận: “Smith, còn ngẩn ra đẩy làm gì? Tên vô dụng này đã trộm dây chuyền của Vua của các ông. Các ông còn không mau bắt anh ta lại?"
Vừa nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều đồng loạt dùng ánh mắt xa xăm nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, giống như nhìn một người chết.
Dường như bọn họ đều cảm thấy Lâm Thiệu Huy chết là cái chắc rồi. Chỉ là, Smith lại dùng ánh mắt lạnh nhạt quét qua Uông Minh triết. "Xin lỗi, tôi không thể làm như vậy. Bởi vì sợi dây chuyền này chính là của cô Bạch Tổ Yê
Cái gì?
Trong khoảnh khắc lời nói này được thốt ra, tất cả mọi người đều đã hoàn toàn ngơ ngác.
Sợi dây chuyền trị giá một tỷ rưỡi đô đó là của Bạch Tố Y?
Chuyện này sao có thể chứ!
Rõ ràng Thẩm Ngọc Linh đã nói sợi dây chuyền đó là do
Lâm Thiệu Huy trộm. Sao có thể là của Bạch Tổ Y được? "Smith, ông nhầm rồi phải không? Sợi dây chuyền này là thuộc về hoàng hậu, sao có thể là của Bạch Tổ Y được?"
Thẩm Ngọc Linh lập tức tức giận nói.
Nhìn thấy tình hình này, Smith đã mất kiên nhẫn rồi. Ông ta nói: “Tôi không nhầm. Sợi dây chuyền này vốn dĩ là thuộc về hoàng hậu. Nhưng hiện giờ bà ấy đã tặng cho cô Bạch Tổ Y rồi."
Hiện giờ ông ta đã biết người đàn ông ở trước mặt chính là sếp của huyết chủ, Vua của Huyết Ngục danh tiếng lẫy lừng.
Là sếp của sếp của ông ta.
Vua của Huyết Ngục lại tự trộm đồ của mình?
Buồn cười.
Nhưng nghe thấy lời này của Smith, người nhà họ Thẩm và toàn bộ khách mời ở hiện trường đều hoàn toàn sững người.
Tặng cho Bạch Tổ Y? Chuyện này sao có thể chứ?
Bạch Tổ Y đối với Huyết Ngục mà nói thì đúng là chỉ giống như một con kiến bình thường. Sao hoàng hậu của Huyết Ngục lại tặng thứ đồ quý giá như vậy cho cô?
Về căn bản thì chuyện này là không thể. "Smith, tôi thấy là ông điên rồi! Thứ đi điểm này thì có tư cách gì để hoàng hậu tặng quả?"
Thẩm Ngọc Linh đã hoàn toàn bùng nổ, nghiến răng nghiến lợi tức giận gào lên: “Ông thế này là đang bao che. Nếu như Vua của Huyết Ngục biết được, ông cũng khó mà tránh khỏi cái chết." "Câm miệng"
Ngay lúc này, Smith đột nhiên gầm lên, ánh mắt lộ ra tia sát khí.
Thứ đi điểm? Cô lại dám sỉ nhục cô Bạch Tổ Y là thứ đi điểm? Cô đúng là đáng đâu! Giết người phụ nữ này
Toàn bộ hiện trường đã bùng nổ.
Chính vì Thẩm Ngọc Linh mắng Bạch Tổ Y một câu thứ đi điểm mà Smith liền gọi người giết chết cô ta?
Chuyện... Chuyện này sao có
Lẽ nào Smith thật sự định bao che cho hai người Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy?
Không khí ở hiện trường lập tức trở nên vô cùng kỳ lạ.
Mà người nhà họ Thẩm cũng không ngờ smith sẽ ngu ngốc như vậy, không bắt tên trộm đã trộm lấy đồ của Vua của Huyết Ngục mà ngược lại lại muốn lạnh lùng ra tay giết Thẩm Ngọc Linh. xem ai dám.
Uông Minh Triết đột nhiên trừng mắt, lập tức bảo vệ lấy Thẩm Ngọc Linh, vẻ mặt ngang ngược, nói: “Hôm nay, Thẩm Ngọc Linh là do tôi bảo vệ.
Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Ngọc Linh lập tức trở nên vui mừng, trên mặt lộ ra vẻ ý: ông biết rõ mà vẫn cố tình phạm sai. Tội của ông lại tăng thêm một mức. Ông cũng chết chắc rồi."
Chỉ là, chính vào thời khắc lời nói của Thẩm Ngọc Linh vừa dứt. “Tôi cảm thấy cậu không bảo vệ cho cô ta Diệp Thế Hào từ từ bước ra, không khoan nhượng. cũng thấy nay, người phụ nữ này phải chết."
Thế nhưng, vào lúc này bốn ông chủ lớn đồng thời đều bước ra, toàn bộ đều mang theo nụ cười ác độc trên khuôn mặt, nhìn chăm chăm vào Thẩm Ngọc Linh như hổ đói.
"Uỳnh"
Nhiệt độ của cả trung tâm triển lãm lập tức rơi xuống âm độ.