“Nhìn nhầm rồi. Chắc chắn là tôi nhìn nhầm rồi.”
Thẩm Ngọc Linh xoa mạnh mắt mình. Cô ta thật sự không dám tin vào mắt mình nữa.
Nhưng ánh sáng chói chang mà hai món trang sức quý hiểm đó phát ra là sự xa xỉ và mộng mơ đến mức nào chứ? Điều này khiến cho Thẩm Ngọc Linh không dám tin rằng tất cả chuyện này lại là sự thật.
Thứ vô dụng như Bạch Tổ Y, cô có tư cách gì mà đeo lên trang sức có giá trị đến một tỷ rưỡi?
Ngọn lửa ghen tức đó khiến cô ta gần như phát điên.
Diệp Thế Hạp lại liếc nhìn về phía Uông Minh Triết, khỏe miệng lộ ra vẻ chế giễu: "Cậu Lâm tặng cho cô Bạch Tổ Y một sợi dây chuyền, nhưng mà nó đảng giá đến một tỷ rưỡi. “Số tiền hai mươi hai triệu năm trăm nghìn đô đó của cậu tồi tàn đến mức nào?”
Sắc mặt Uông Minh Triết trầm xuống, rằng cần chặt đến mức muốn vỡ ra. Bị người ta sỉ nhục như vậy, anh ta tức giận đến sắp phát điên rồi.
Ở một bên, biểu cảm của đám người của ông cụ nhà họ Thẩm càng ngày càng khổ sở.
Hóa ra Bạch Tổ Y không hề nói dối, mà là bọn họ có mất mà không nhìn thấy Thái Sơn. “Tổ Y, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"
Lúc này, hai người Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn đã hoàn toàn không hiểu chuyện gì nữa.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Bọn họ chỉ cảm thấy bản thân đang nằm mơ.
Lâm Thiệu Huy tặng cho Bạch Tổ Y dây chuyền một tỷ rưỡi?
Chuyện, chuyện này là sao?
Nếu mà Lâm Thiệu Huy giàu có như vậy, còn cần phải đến nhà bọn họ ở rể?
Mà không đợi Bạch Tổ Y lên tiếng, Từ Hoài Nhân, người có trí thông minh hơn người đã tiếp lời trước: “Hai vị, thật ra là bởi vì tôi muốn hợp tác với cô Bạch Tổ Y. Mà thằng con trai bất hiếu của tôi lại không cẩn thận đụng phải vào cô Bạch Tổ Y. Tôi sợ cô Bạch Tổ Y không tha thứ, cho nên mới tìm đến cậu Lâm để chuộc lỗi trước. "Đồng thời nhờ sự trợ giúp của Kim Đỉnh mời hai vị đến tham gia buổi tiệc tối ngày hôm nay.
Lập tức tất cả mọi người đều đã hiểu ra.
Hóa ra tất cả mọi chuyện này không phải là bởi vì Lâm
Thiệu Huy, mà là vì Bạch Tổ Y.
Người nhà họ Thẩm cũng cảm thấy à như vậy. Dù sao Lâm Thiệu Huy cũng đã là tên vô dụng đáng bỏ đi hơn ba năm rồi, sao có thể một phát hóa rồng như vậy được.
Cuối cùng thứ vô dụng thì vẫn cứ là vô dụng.
Sau đó, mọi người lại dùng ánh mắt khinh thường để nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Rõ ràng là dùng ảnh hào quang của vợ để dán lên người mình mà còn bày ra bộ dáng người mà Kim Đỉnh mời là anh ta. Đúng là thứ mặt dày,
Trong lòng đảm người theo ông cụ nhà họ Thẩm cũng mang theo vài phần tự mãn. Chỉ cần người bọn họ đắc tội không phải là Lâm Thiệu Huy, vậy thì văn là còn đường để lui.
Dù sao Bạch Tổ Y cũng là cháu ngoại của nhà họ Thẩm, cô sẽ không làm khó bọn họ. "Vậy... Vậy chiếc dây chuyền một tỷ rưỡi đó gì đó thì là chuyện gì?"
Thẩm Ngọc Trân không hiểu hỏi. "Mẹ, trở về con sẽ nói với mẹ sau
Bạch Tổ Y nói như vậy, cô cũng biết không thể nói ra quan hệ của mình với Vua của Huyết Ngục trước mặt đám đông được.
Như vậy thì quá sốc rồi. “Không cần trở về, giờ cháu có thể nói với cô là con cô chết chắc rồi.
Thẩm Ngọc Linh lạnh giọng nói, sắc mặt lộ ra vẻ khinh bỉ. Ánh mắt cô ta nhìn Bạch Tổ Y giống như nhìn một người chết.
Thẩm Ngọc Linh, cháu đã biết chuyện gì?”
Ông cụ nhà họ Thẩm cũng vội vàng hỏi. "Ông nội, theo cháu biết thì sợi dây chuyền Trái Tim Biến Xanh đó là của Vua của Huyết Ngục tặng cho vương phi, nhưng sau đó đó đã bị trộm mất.
Thẩm Ngọc Linh cười lạnh. Lúc này cô ta đột nhiên nhớ ra truyền thuyết mà gần đây cô ta đã nghe nói tới. Đó chính là Vua của Huyết Ngục có một sợi dây chuyền trị giả một tỷ rưỡi đô đã bị người ta trộm mất. mà sợi dây chuyền đó tên là Trái Tim Biển Xanh.
Ngay lập tức, cô ta liền cho rằng là Lâm Thiệu Huy đã trộm dây chuyền của Vua của Huyết Ngục, cầm đến để nịnh nọt vợ mình.
Cái gì?
Bị trộm mất?
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đột nhiên trở nên ồn Sau đó, bọn họ đồng loạt dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm ào.
Thiệu Huy.
Vừa rồi bọn họ mới nghe nói sợi dây chuyền đó là của Lâm Thiệu Huy tặng cho Bạch Tổ Y. Vậy cũng tức là nói người này đã trộm dây chuyền của Vua của Huyết Ngục?
Thế này thì đúng là tìm đường chết mà.
Ngay lập tức, sắc mặt của ông cụ nhà họ Thấm đã trở nên u ám đến cực điểm: "Thấm Ngọc Linh, chuyện cháu nói là thật sao?" "Ông nội, chuyện này đã được truyền đi điên cuồng trong giới nhà giàu Thành phố Nam Giang rồi. Sao có thể là giả được chứ a?
Thẩm Ngọc Linh cười lạnh, nói: "Chị họ và anh rẽ của em, gan của hai người đúng là không phải to thưởng đâu nhi. Đến đồ của Vua của Huyết Ngục mà cũng dám trộm. Đúng là không thể không nói. "Hai người cách cái chết không còn xa nữa đâu.