**********
Chỉ là lại không có một ai để tâm đến lời nói của Bạch Tổ Y. Ngược lại bọn họ còn cảm thấy rất buồn cười.
Còn có người khác?
Ở nơi này còn có ai có tư cách có thể khiến bốn ông chủ lớn chúc rượu?
Lời này của Bạch Tổ Y đúng là quá buồn cười.
Mà lúc này, Uông Minh Triết cũng đã tức giận, cười lạnh, nói: “Cô Tổ Y, không phải cô thật sự cho rằng bọn họ là đến chúc rượu người vô dụng như cô đấy chứ?" “Nếu như thật sự cho rằng là như vậy, vậy tôi không thể không nghi ngờ đầu cô có vấn đề Bản thân còn không bằng một tên vô dụng đáng bị bỏ đi?
Đùa gì vậy?
Nhưng chính là vào lúc này, một người dẫn chương trình đi lên trước sân khấu, tuyên bố với khán giả: “Các vị, buổi triển lãm Kim Đỉnh tối nay sẽ có hai món trang sức đẳng cấp nhất đã được cất giấu trong nhiều năm được lượt là “Huyết Sắc Hoàng và
Thần Mặt Trời". Tôi tin rằng các vị đều không xa lạ gì với hai món trang sức quý hiếm “Uỳnh.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hiện trường đều hoàn toàn sôi sục.
Trong khoảnh khắc này, mỗi một gương mặt đều lộ ra sự kinh ngạc và khó mà tin được.
Bọn họ đâu chỉ không xa lạ, mà là bọn họ đều đã quen thuộc đến biết rõ từng chi tiết về chúng.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Hai món trang sức này lần lượt là một sợi dây chuyền và vòng tay trang sức được làm bằng những viên đá ruby và đá sapphire vàng hàng đầu trên thế giới, do hơn một trăm bậc thầy trang sức hàng đầu thế giới trong thời gian kéo dài đến ba năm mới tạo nên được.
Chúng vẫn luôn được cất giữ trong Kim Đỉnh. Không một ai có thể ra giá mua được.
Bởi vì, giá bán của hai món trang sức này quả thật là quá mức đáng sợ.
Huyết Sắc Hoàng Hậu có sáu trăm chín mươi triệu đô.
Đôi Mắt Thần Mặt Trời có giá tám trăm năm mươi lăm triệu đô.
Mà hôm nay, vậy mà Kim Đỉnh lại định bản chúng đi?
Không phải bọn họ đang nằm mơ đấy chứ?
Ai mà lại mạnh tay đến như vậy? Trong một lần mua đứt món trang sức đá quý có giá lên đến gần tỷ rưỡi đô.
Toàn bộ mọi người đều bị chấn động. Đặc biệt là nhà họ Thẩm.
Trong khoảnh khắc bọn họ nghe nói có người đã mua lại món trang sức giá tỷ rưỡi đô thị đều đã bị dọa sợ đến phát ngốc rồi.
Một tỷ rưỡi đô la đấy.
Nhà họ Thẩm bọn họ có cày bừa cả trăm năm thì cũng không biết có thể kiếm được nhiều tiền đến như vậy không.
Nhưng người giàu có đó lại chẳng hề chớp mắt, trực tiếp bỏ ra tỷ rưỡi đo để mua hai món trang sức chỉ để ngắm chứ chẳng dùng được vào việc gì?
Chuyện này đúng là điên rồi.
Lúc này, đến cả Uông Minh Triết cũng không thể khống chế được trái tim kinh ngạc mà nảy lên.
Cho dù là nhà họ Lâm với khối tài sản khổng lồ cũng sẽ không nỡ bỏ ra một tỷ rưỡi để đi mua một hòn đó. Người mua đang đứng phía sau bức rèm sân khấu có phải điên rồi không?
Có tiền mà không có chỗ để tiêu à?
Nhưng mà, hiện giờ, cảnh tượng đặc sắc hơn mới sắp xảy ra.
Lúc này, chỉ nhìn thấy người dẫn chương trình đó chuyển đề tài câu chuyện, nói: "Nhưng sau khi vị khách đó mua hai món trang sức này xong còn đặc biệt dặn dò chúng tôi, nhất định phải chuyển hai món trang sức này tặng cho vị khách tôn quý nhất ở Kim Đỉnh tối nay." “Đó chính là. Cậu Lâm!”
Tặng cho cậu Lâm
Khi lời nói của người dẫn chương trình vừa dứt, cả
Trung tâm Triển lãm Kim Đỉnh nháy mắt rơi vào tĩnh lặng như tờ.
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Mỗi người đều mở lớn hai mắt, gần như không dám tin vào tai mình.
Đặc biệt là người nhà họ Thẩm.
Lúc này, bọn họ đều cảm thấy hít thở khó khăn, ánh mắt nhìn Uông Minh Triết lộ ra vẻ kinh ngạc. “Trời ơi! Cậu chủ Triết, ai mà lại mạnh tay như vậy. Vậy mà lại bỏ ra một tỷ rưỡi đô để lấy lòng cậu?” "Cậu chủ Triết không hổ là rồng là phượng giữa dòng người. Ban đầu thì có bốn ông chủ lớn đến chúc rượu, giờ lại có người bỏ ra tỷ rưỡi đô để làm cậu vui vẻ. “Cậu chủ Triết, cậu thật sự là quá giỏi! Tối nay, mỗi nhân vật có máu mặt ở nơi này lại đều cố gắng vắt óc để nịnh cậu."
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, dùng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn về phía Uông Minh Triết.
Mà lúc này, Uông Minh Triết cũng cảm thấy hình như là như vậy. Cả người bỗng chốc cảm thấy lâng lâng.
Nhưng bề ngoài, anh ta lại một mực ra vẻ: "Khiêm tổn. Chuyện này thì có gì mà ghê gớm. Đợi sau khi tôi thành công và nhà họ Lâm, người xu nịnh tôi sẽ còn nhiều hơn nữa."
Sau đó, trước con mắt kính nể của mọi người, Uông Minh Triết liền chỉnh sửa trang phục, chậm rãi đi về phía khán đài.
Nhưng cùng lúc đó, trên sân khấu của buổi triển lãm, tấm màn từ từ rơi xuống.
Phía bên trong xuất hiện một người lớn tuổi, trong tay cầm một chiếc đĩa vàng, nằm yên lặng bên trên chiếc đĩa là hai món trang sức có giá trị vô cùng lớn đó.
Trên khuôn mặt của người lớn tuổi mang theo một nụ cười nhiệt liệt. Trong ánh mắt người đó lại càng lộ ra vẻ mong đợi. Chỉ là khi ông ta nhìn thấy người đến lấy đồ đó lại là Uông Minh Triết, nụ cười của ông ta lập tức cứng lại: “Là cậu?”
f