**********
Lâm Thiệu Huy là ai? Vua Huyết Ngục. Là vị vua hắc ám tối cao.
Nhưng những kẻ ngu ngốc không có đầu óc này lại dám hết lần này đến lần khác sỉ nhục Lâm Thiệu Huy trước mặt bọn họ? Xúc phạm vị vua của bọn họ?
Đây là muốn chết sao? Nhưng ngay khi bọn họ chuẩn bị ra mặt thì đột nhiên Lâm Thiệu Huy nháy mắt với họ. Sắc mặt của bốn vị gia chủ tối sầm, chỉ đành đè nén lại tất cả lửa giận đang sục sôi trong lòng lại. "Lâm Thiệu Huy, anh nghe rõ chưa nào? Bốn ông chủ lớn bảo bảo anh chán sống rồi sao đó, anh còn không mau quỳ xuống xin lỗi bọn họ đi?" . Chương mới nhất tại ~ trumt ruyen.м E ~
Thẩm Ngọc Linh cười vui vẻ khi thấy người khác gặp họa, như thể cô ta nhìn thấy kết cục thảm hại của Lâm Thiệu Huy.
Cùng lúc đó, Uông Minh Triết cũng nhìn Lâm Thiệu Huy một cách khinh bỉ: "Rác rưởi. Uông Minh Triết tôi đây là người anh muốn thì có thể dễ dàng giả mạo được sao."
Sau đó, anh ta tiến lên một bước, nhìn về phía Diệp
Thế Hào và các ông chủ lớn khác, bày ra dáng vẻ kiệu ngạo: "Mấy người các anh, hôm nay sơ xuất trong việc tiếp đón tôi, điều này khiến tôi rất không vui.”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Một lời này vô cùng ra vẻ, giống như lời dạy bảo của người bề trên với bề dưới.
Nhưng làm cho mọi người trong nhà họ Thẩm đều phấn khích đến cực điểm.
Chỉ cảm thấy rằng lúc này Uông Minh Triết vô cùng uy phong. Giây tiếp theo, mọi người trong gia đình họ Thẩm đều khinh bỉ liếc nhìn Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy, trong lòng thầm mắng Bạch Tổ Y đã từ chối một người có tiền tài rộng mở như thế, đúng là có mất không tròng. "Sau này nếu lại xảy ra chuyện này, đừng trách tôi không nề mặt các anh."
Uông Minh Triết “Hừ” lạnh một tiếng, cố ý bày ra vẻ vênh váo đắc ý.
Nhất là khi anh ta nhìn thấy bộ dạng sùng bái của người nhà họ Thẩm, cả người chợt cảm thấy lâng lâng.
Mà Diệp Thế Hào và những người khác khi nghe thấy lời nói ra vẻ không biết sống chết là gì của Uông Minh Triết thì ai nấy đều tức giận gần như phát điên.
Tuy nhiên, không chỉ có như vậy. Sau khi Uông Minh Triết ra vẻ xong, còn không biết xấu hổ, ngược lại anh ta đoạt lấy ly rượu trong tay Diệp Thế Hào rồi cụm ly với từng ông chủ một. "Uống đi, không cần khách khí."
Nói xong thì tự mình uống cạn. Bốn vị ông chủ lớn đều ngẩn ngẩn người, sửng sốt một lúc lâu, mãi không phản ứng lại. Đợi đến khi định thần lại, bốn đôi mắt họ như muốn phun ra lửa, tức giận đến nỗi đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
Chết tiệt. Chúng tôi có thân phận đặc biệt như vậy mà phải đi kính rượu anh sao?
Anh thì là cái thá gì, xứng để bốn người chúng tôi đến kính rượu hay sao?
Lúc này, đám người Diệp Thế Hào kinh tởm như thể vừa ăn một con chuột chết.
Cả khuôn mặt hậm hực, u ám như thể sắp chảy ra nước.
Ngay lúc này, Diệp Thế Hào kìm nén cơn tức giận, cầm lấy ly rượu khác, đi về phía Lâm Thiệu Huy: "Anh Lâm, tôi kính anh một ly."
Chỉ là, anh ta còn chưa kịp đến gần Lâm Thiệu Huy, Uông Minh Triết đã đứng ra ngăn anh ta lại, bày ra bộ dạng mất kiên nhẫn: "Tôi nói rồi, không cần khách sáo rồi, anh còn muốn gì nữa? Anh đừng cố gắng nịnh nọt lấy lòng tôi, tôi không thích như vậy."
Nói xong, anh ta lại đoạt lấy cái lỵ, uống cạn một
Bốn ông chủ lớn: "7"
Nịnh nọt lấy lòng anh ta sao?
Đám người Diệp Thế Hào sắp tức đến phát điên rồi. khó khăn lắm mới gặp được Lâm Thiệu Huy, có cơ hội tiếp xúc với anh ấy, nhưng một tên ngốc có mắt như mù như Uông Minh Triết không biết từ đầu nhảy ra, năm lần bảy lượt phá hoại cơ hội của bọn họ. hơi.
Điều này khiến bọn họ hận không thể xé nát cơ thể Uông Minh Triết thành nghìn mảnh.
Mà lúc này, Lâm Thiệu Huy đánh mắt qua, khiến cho bốn ông chủ lớn chỉ đành nén nhịn những bức bối, khó chịu trong lòng lại, kiềm chế lại cơn nóng giận rồi cụm ly rượu với Uông Minh Triết.
Sau đó, không còn dám nhắc đến chuyện nâng ly kính rượu nữa. "Bạch Tổ Y, cháu đã thấy chưa? Đây chính là năng lực của cậu chủ Triết. Ngay cả bốn ông chủ lớn cũng phải nâng ly kính rượu cậu ấy."
Thủy Bình cười khanh khách, sau đó dùng ánh mắt chán ghét liếc nhìn Lâm Thiệu Huy: "Nào có giống như tên vô dụng kia, người ta càng nhìn thì càng cảm thấy ghen ghét hơn."
Chỉ là lần này, Bạch Tổ Y không tức giận, mà chỉ cười như không cười nói: "Vậy sao? Sợ rằng chỉ là râu ông này cầm cắm bà bà kia, anh Lâm người mà người ta muốn kính rượu thực ra là một người khác.”