**********
Lâm Thiệu Huy? Hả?
Nghe vậy, người nhà họ Thẩm ai nấy đều không khỏi chấn động, sau đó tất cả cùng nhau nhìn về phía đỗ trực thăng.
Lời nói của Thẩm Ngọc Linh khiến họ kinh hãi.
Đứa con rể mà họ vẫn cho là một tên rác rưởi lại có thể ngồi máy bay tư nhân quân dụng đến đây? Sao có thể như thế được? Mí mắt ai nấy đều giật giật không ngừng, tất cả cùng nhìn về một hướng. Đặc biệt là Bạch Tổ Y.
Lúc này, cô mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chăm bóng dáng bước xuống từ trực thăng, muốn biết anh ta rốt cuộc có phải là Lâm Thiệu Huy hay không.
Thật tiếc vì bên kia người đồng nhốn nháo, bọn họ không thể nhìn rõ khuôn mặt của người kia, chỉ có thể nhìn đại khái ra bóng người.
Nghe lời này, khuôn mặt Thủy Bình tỏ vẻ kinh thường: "Con bé ngốc nghếch này, nhất định là cháu nhìn lầm rồi, cái tên vô dụng kia thì lấy đâu ra tư cách ngồi trực thăng quân dụng chứ?" "Đúng vậy, đây là máy bay trực thăng quân dụng cấp cao của Trung Quốc. Được hắn trực thăng chuyên dụng đón tiếp thì chắc chắn phải là một nhân vật vô cùng đặc biệt địa vị trong quân đội không nhỏ, cái tên vô dụng kia xứng được sao." "Theo tôi nghĩ. Người này chắc chắn là người có địa vị lớn trong quân đội vậy nên mới được mời đón đến triển lãm ngày hôm nay, tuyệt đối không thể là một kẻ tầm thường được."
Người nhà họ Thẩm đều tỏ vẻ khinh thường, không ai nghĩ rằng người xuống trực thăng lại là tên rác rưởi, vô dụng Lâm Thiệu Huy. "Nhưng mà... Thực sự giống."
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Thẩm Ngọc Linh yếu ớt nói, sườn mặt và bóng lưng lướt qua lúc đó giống hệt Lâm Thiệu Huy.
Cùng lúc đó, Lâm Thiệu Huy vừa xuống trực thăng đã vội ra lệnh cho Diệp Thế Hào: "Để bọn họ tản ra đi." Những ông chủ lớn thậm chí còn chưa thấy mặt
Lâm Thiệu Huy đã phải nhanh chóng rời đi.
Sau đó, Lâm Thiệu Huy hỏi: "Đám người bên nhà vợ tôi đến rồi à?"
Diệp Thế Hào gật đầu nói: "Có một tên khốn kiếp dám giả danh anh, tôi đuổi anh ta sang một bên rồi, anh xem..." "Chỉ là một tên tôm tép nhãi nhất thôi, không cần quá để tâm. Cho bọn họ vào đi."
Lâm Thiệu Huy lạnh nhạt nói: "Nhớ rõ, đừng để lộ thân phận của tôi."
Sau khi nghênh đón Lâm Thiệu Huy vào khu triển lãm trang sức, Diệp Thế Hào mới lại đi về phía cửa, dự định để cho đám người Uông Minh Triết vào. Lúc này, mọi người trong nhà họ đứng ngoài đều lo lắng như kiến bò trên chảo dầu. "Cậu chủ Triết, nếu người bên kia đã không truy cứu, hay là chúng ta về thôi?" "Đúng đấy, nếu như người bọn họ tìm không phải là anh thì chúng ta gặp phải xui xẻo rồi."
Người nhà họ Thẩm mặt ai cũng lộ vẻ bất an muốn rời đi.
Nhưng Uông Minh Triết chỉ lạnh một tiếng, nói với vẻ vô cùng tự phụ: "Không thể nào, người bọn họ tìm chắc chắn là tôi. Đợi đến khi họ biết mình làm sai sẽ nhất định quỳ xuống, cầu xin tôi tha thứ." "Đúng đúng đúng, bọn họ xúc phạm cậu chủ Triết thành ra như vậy, cậu tuyệt đối đừng nhẹ nhàng tha thứ cho bọn họ."
Thủy Bình ngay lập tức nịnh nọt, khuôn mặt nịnh bợ nói: "Bây giờ, chúng ta nhất định phải truy cứu đến cùng."
Nhưng mà đúng lúc này, họ nhìn thấy Diệp Thế Hào cười rạng rỡ bước ra, lấy lòng nói: "Mọi người, vừa rồi đúng là do tôi có chút nhầm lẫn. Mời mọi người vào."
Nghe thấy lười này, cả đám người họ Thẩm đều ngơ ngác tại chỗ.
Nhầm lẫn?
Nói cách khác, người mà Kim Đỉnh muốn mời thực sự là Uông Minh Triết? "Đồ chó mù lòa."
Uông Minh Triết nổi giận lôi đình, nộ quát vào mặt Diệp Thế Hào: "Bây giờ mới rõ tôi đúng người các anh muốn mời sao? Đồ chó chết. Anh còn dám đánh tôi. Lập tức xin lỗi tôi mau."
Diệp Thiến Thiến liếc xéo anh ta một cái, trong mắt chợt hiện lên một tia thù địch, nhưng nhớ đến lời dặn dò của Lâm Thiệu Huy, anh ta chỉ có thể nuốt cục tức này xuống: "Tôi xin lỗi."
Xin lỗi rồi.
Người nhà họ Thẩm chứng kiến cảnh này, ai nấy đều sững sờ.
Mới vừa rồi, người nhà họ Diệp còn hung hăng mà bây giờ lại ngoan ngoãn, cúi đầu xin lỗi?
Quả nhiên, Uông Minh Triết nói đúng, đám người Diệp Thế Hào chưa từng gặp qua Uông Minh Triết nên mới dẫn đến sự hiểu lầm như vậy.
Bây giờ mọi chuyện đã được làm sáng tỏ nên mới sợ hãi xin lỗi.
Nhìn thấy Diệp Thế Hào xin lỗi, Uông Minh Triết cười đắc ý, cao ngạo nói: "Coi như hôm nay anh may mắn. Nếu không phải hôm nay tôi đưa khách tới thì bây giờ anh đã phải cúi đầu quỳ lạy tôi rồi." "Mau cút đi. Đừng cản đường của chúng tôi."
Bá đạo. Tất cả người nhà họ Thẩm nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo của Uông Minh Triết, ai nấy đều cảm thấy anh ta vô cùng bá đạo.
Không ngờ anh ta dám dạy dỗ một người đường đường là cậu chủ của nhà họ Diệp như vậy.
Điều này thật không thể nào tin được.