**********
Không chỉ bọn họ mà ngay cả Uông Minh Triết cũng chết lặng.
Anh Lâm không phải anh ta thì còn có thể là ai khác?
Chẳng lẽ lại là cái tên rác rưởi, vô dụng Lâm Thiệu Huy sao? Sao có thể như thể được?
Ngay lập tức, Uông Minh Triết tức giận, phẫn nộ lớn tiếng: "Đồ chó má. Tôi chính là anh Lâm." "Vậy mà anh dám đánh tôi? Anh lập tức quỳ xuống xin lỗi cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không hề mặt."
Vốn dĩ anh ta định ra vẻ thị uy trước mặt Bạch Tổ Y, nhưng bây giờ lại bị đối phương sỉ nhục như vậy. Điều này khiến cho Uông Minh Triết mất hết thể diện trước mặt mọi người, anh ta cảm thấy xấu hổ vô cùng. "Dám giả mạo anh Lâm, lại còn dám kiêu ngạo như vậy? Đánh cho tôi một trận."
Diệp Thế Hào tức giận hét lớn, một đám vệ sĩ xông tới, lập tức đánh tới tấp vào Uông Minh Triết. "A a a..."
Tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết vang lên bốn phía.
Tiếng kêu la thảm thiết khiến người nhà họ Thẩm không ai dám phô ra vẻ kiêu ngạo như vừa rồi. Vẻ mặt ai nấy đều như gặp phải ma, sợ đến mức suýt chút nữa thì tiểu ra quần.
Ngay cả cậu chủ Triết cũng dám đánh? Người đàn ông này, anh ta bị điên rồi sao? "Mấy người... Mấy người có phải nhìn sai rồi không? Anh ấy đúng là anh Lâm, mấy người có phải chưa nhìn thấy anh Lâm bao giờ nên mới không nhận ra thôi."
Thủy Bình suýt khóc vì sợ, khuôn mặt sợ hãi nhìn Diệp Thế Hào.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Dáng vẻ lúc này so với sự kiêu ngạo lúc trước cứ như thể hai người khác nhau.
Bây giờ, Diệp Thế Hào cũng không thèm để ý đến cô ta. Thay vào đó, anh ta lạnh lùng nhìn Smith cách đó không xa: "Smith, chuyện này rốt cuộc là thế nào."
Vừa nghe thấy lời này, Smith vốn đang lo lắng, đột nhiên hai chân mềm nhũn chân, suýt chút nữa thì ngã lăn ra mặt đất.
Khuôn mặt ông ta đầy vẻ sợ hãi, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra:"Anh ấy nói anh ấy là anh Lâm, nên tôi... Tôi..."
Xong rồi, gặp họa lớn rồi.
Không ngờ ông ta đón nhầm người, sơ suất bỏ quên anh Lâm chân chính.
Đây... Đây là tội chết.
Đám người họ Thẩm đáng chết, không ngờ dám lừa ông ta. "Vô dụng.
Lúc này, Diệp Thế Hào nổi giận lôi đình.
Nhưng vào đúng lúc này, một chiếc trực thăng quân dụng kêu “Phành phạch", lướt qua đầu mọi người, rồi từ từ đáp xuống sân đỗ của khách sạn.
Thấy vậy, mọi người không khỏi xôn xao, trực thăng tư nhân chuyên dụng?
Ai lại có thể lực to lớn như vậy?
Có lẽ nào, đây mới thực sự là anh Lâm chân chính?
Căng thẳng. Kích động.
Mấy ông chủ tại to mặt lớn đột nhiên lấy lại tinh thần, từng người từng người háo hức nhìn về phía bãi đỗ trực thăng. Hóa ra đây mới chính là anh Lâm thật sự.
Diệp Thế Hào như nhận ra điều gì đó, trừng mắt nhìn Smith: "Tốt nhất là ông nên nghĩ ra một cái cớ hợp lý để có thể giải thích với Huyết Chủ." “Bụp.”
Ngay khi nghe thấy điều này, Smith sợ hãi đến mức ngã phịch xuống đất, khuôn mặt xám xịt như tro tàn.
Nhưng Diệp Thế Hào vẫn mảy may không để ý đến ông ta. Anh dẫn đầu một đám ông chủ lớn, trực tiếp đi về phía đậu trực thăng.
Trong tích tắc, ai nấy đều há hốc miệng. Uông Minh Triết ngơ ngác.
Cả nhà họ Thẩm cũng ngơ ngác.
Cái gì thế này, cái gì đang xảy ra vậy?
Không phải đến tìm bọn họ sao, nếu không thì đến nhà họ làm gì? "Cậu chủ Triết... Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Không phải anh nói anh là anh Lâm sao? Tại sao bọn họ lại đối xử với anh như vậy?" "Cậu chủ Triết, lần anh đã hại chúng tôi thảm hại rồi. Anh Lâm kia thoạt nhìn có lai lịch rất lớn, nếu không thì sẽ không có nhiều ông chủ lớn đến tiếp đón như vậy. Vậy mà anh còn dám to gan giả mạo người ta, chúng tôi cũng bị anh liên lụy rồi." "Xong đời rồi. Nếu như anh Lâm kia tức giận, không phải chúng ta chết chắc rồi sao?"
Đám người nhà Thẩm không cũng không còn khiêm tổn và cung kính như ban nãy nữa, từng người một ai nấy đều than phiền, oán trách.
Lúc này, sắc mặt Uông Minh Triết mặt đỏ tới tại, xấu hổ đến tột cùng.
Bị đánh tơi tả thì cũng thôi đi, đẳng này còn mất hết mặt mũi trước mặt Bạch Tổ Y, về sau làm sao có thể cua gái được nữa? "Không thể nào. Smith đích thân tới nhà Thẩm gia mời tôi đến, làm sao có thể có giả được?"
Vẻ mặt Uông Minh Triết u ám, ngụy biện nói: "Chắc chắn đám người ngu ngốc này còn chưa biết tôi mới trở thành người nhà họ Lâm cho nên nghĩ rằng tôi đang giả danh người khác." "Mọi người nghĩ xem, hiện tại ở tỉnh Nam Lộc này, trong số những người họ Lâm, có ai có thể có thân phận cao quý hơn tôi?"
Lúc này, tất cả mọi người đều im lặng.
Họ cảm thấy lời nói của Uông Minh Triết không phải không có lý.
Khuôn mặt của Thủy Bình đột nhiên sầm mặt, cô ta khôi phục lại vẻ ngang ngược lúc trước: "Tôi nói rồi mà, cậu chủ Triết thì làm sao có thể nhầm được? Những kẻ ngu ngốc kia đều là một đám có mất không trong.
Về phần Uông Minh Triết, mặt anh ta sa sầm lại, hậm hực nói: "Tôi sẽ khiến bọn họ phải hối hận."
Tuy nhiên lúc này, trong đám người kia không biết tại sao Thẩm Ngọc Linh lại đột nhiên như hít phải một ngụm khí lạnh.
Sau đó cô ta trưng ra vẻ mặt như gặp phải quỷ, ngón tay run rẩy chỉ vào người đàn ông bước xuống từ trực thăng: "Người đàn ông đó hình như là Lâm Thiệu Huy."