*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Ai có thể gả được cho anh ta, trong tương lai, cô ấy sẽ trở thành mợ chủ của nhà họ Lâm, nắm quyền lực to lớn trong tay.
Sợ rằng đến lúc đó có mơ thì cũng cười đến tỉnh.
Ngay cả những người lớn tuổi trong nhà họ Thẩm cũng kích động dán chặt tầm mắt vào người Uông Minh Triết.
Uông Minh Triết vốn xuất thân trong một gia đình danh giá hiển hách. Mà hiện tại anh ta còn được nhà họ Lâm coi trọng, tương lai tiền đồ của anh ta càng thêm sáng lạn rộng mở, nói dễ hiểu chính là về sau chắc chắn anh ta sẽ trở thành người nắm quyền lực to lớn trong tay.
"Không hổ danh là cậu chủ Triết, vốn dĩ đã là người có năng lực. Ngay cả Kim Đỉnh cũng phải đích thân cử người đến mời."
Thủy Bình vội vàng đến lấy lòng, đồng thời khinh thường liếc nhìn Lâm Thiệu Huy một cái: "So với vài tên rác rưởi tất nhiên phải tốt hơn nhiều. Đây chính là một trời một vực."
"Đúng là phải có một đoàn Rolls-Royce đậu bên ngoài, đặc biệt còn có thảm đỏ kéo dài hơn trăm mét đến để đưa đón, thật hoành tráng. Trong đời tôi chưa bao giờ được thấy sự tiếp đón nào sang trọng, xa hoa đến vậy."
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
"Là do Kim Đỉnh đích thân đến chào hỏi, cậu chủ Uông cũng thật có thể diện. Nhà họ Thẩm chúng tôi cũng nhờ anh mà được thơm lây, nhiều năm như vậy mới được nở mày nở mặt."
"Phí lời, ông cũng không nhìn rõ xem cậu chủ Triết là ai, tương lai sẽ làm chủ nhà họ Uông, còn là người máu mặt không nhỏ trong nhà họ Lâm. Ngay cả Kim Đỉnh cũng phải cố gắng đi lấy lòng."
Mọi người ai nấy đều xuýt xoa khen ngợi, nịnh nọt, tâng bốc Uông Minh Triết.
Rõ ràng vào lúc này, tất cả mọi người đều cho rằng người Kim Đỉnh đến tìm chắc chắn là Uông Minh Triết.
Lúc này, Uông Minh Triết cũng kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giống như một con gà trống đạt được chiến thắng vẻ vang, đồng thời cao ngạo nhìn Lâm Thiệu Huy, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Vẻ mặt như vậy, tựa như nói: "Nhìn thấy chưa, tên vô dụng, đây là khoảng cách giữa tôi và anh đấy."
Lúc đó, nhìn thấy dáng vẻ của Uông Minh Triết, vẻ mặt Thẩm Ngọc Linh nham hiểm cười một tiếng, cố ném thêm cục đá, nói: "Mẹ, cái loại rác rưởi này mà đem đi so sánh với cậu chủ Triết thì há chẳng phải sỉ nhục cậu chủ Triết sao?"
Tuy nhiên, không chỉ có vậy, một giây sau, Thẩm Ngọc Linh hướng về Bạch Tố Y cười nói: "Chị họ, đây là cơ hội tuyệt vời cho chị đấy. Hiếm có một cậu chủ Triết không chê một đôi giày nát như chị, chị còn không mau đá cái tên cô dụng Lâm Thiệu Huy kia đi?
Nếu lỡ bỏ cơ hội lần này thì sẽ không có cơ hội nào khác nữa đâu."
"Em." Cả người Bạch Tố Y tức giận đến phát run, muốn mắng một tiếng.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói khiến mọi người kinh ngạc vang lên lên:
"Làm thế nào anh có thể chắc chắn rằng họ đến đây để tìm anh?"
Cái gì?
Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, tất cả mọi người có mặt tại đó đều hoàn toàn sững sờ.
Sau đó ánh mắt ngạc nhiên mọi người lần lượt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Sau khi nhận thức được điều vừa rồi, mọi người trong nhà họ Thẩm ai nấy đều bừng bừng lửa giận. Đặc biệt Thủy Bình, bà ta mỏ miệng mắng: "Cậu là cái thá gì chứ, chỗ này còn đến lượt cậu nói chuyện sao?"
Thẩm Ngọc Linh ở bên cạnh còn cười chế nhạo: "Không tới tìm anh ấy thì chẳng lẽ tới tìm anh sao?"
Những lời này vừa nói ra, vẻ khinh thường trên mặt mọi người càng lộ rõ.
Đến tìm Lâm Thiệu Huy sao? Trừ khi Kim Đỉnh bị điên.
Nhưng lúc đó, Lâm Thiệu Huy nhún vai, thản nhiên nói: "Không chừng, đúng là đến tìm tôi thật?"
"Hứ."
Mọi người có mặt như chạm phải công tắc tắt âm thanh.
Đột nhiên, mọi thứ im lặng như tờ.
Mọi người ai nấy đều trợn mắt há mồm, vẻ mặt ngơ ngác, lúc này