*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
“Oang.”
Ngay lúc những lời của Lâm Thiệu Huy vừa vang lên, cả mấy người Uông Minh Triết lẫn những vị khách đang có mặt đều run rẩy toàn thân.
Một câu nói nhẹ tênh như lông hồng của Lâm Thiệu Huy, vào giây phút này lại chẳng khác nào sấm sét, đánh xuống toàn bộ khách san.
“Anh ta là người viết ra ma khúc giết người “Ma Vương” trong truyền thuyết đấy ư?”
“Đệ nhất ma khúc được xưng là bản nhạc khó đánh nhất thế giới, hóa ra lại được viết bởi một thanh niên mới tuổi đôi mươi ư? Chuyện này... Sao có thể?"
"Không đời nào! Bản nhạc đáng sợ nhường ấy, không thể nào được viết bởi bàn tay con người, chủ nhân của nó chắc chắn là ma quỷ!”
Giờ phút này, cả khách sạn vô cùng hỗn loạn.
Ai nấy giờ đây đều vô cùng sợ hãi.
Xoạch xoạch xoạch!
Trong nháy mắt mọi ánh mắt đều tụ hội trên người Lâm Thiệu Huy, trong đó là nỗi hãi hùng dày đặc, dường như đang nhìn một con quỷ.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Song, khiếp vía nhất phải kể đến nhóm người Uông Minh Triết. Lúc này cả đám trợn mắt há mồm mà nhìn trân trần, đầu óc trống rỗng, quả thực không thể tin vào hai mắt mình.
Người kia, ấy vậy mà lại thực sự biết đánh đàn piano?
Chỉ mới nãy thôi!
Bọn họ còn làm đủ trò chế giễu Lâm Thiệu Huy, đã thế còn nói lời ngông cuồng, xì mũi coi thường Lâm Thiệu Huy.
Khi Lâm Thiệu Huy vừa đánh bản "Sonata địa ngục” đã làm tam quan của tất cả mọi người hơi sụp đổ, sự kinh hãi trong lòng nháy mắt vọt lên đỉnh điểm.
khiến bọn họ cảm tưởng như chuyện này là chuyện hoang đường.
“Anh thật sự là người sáng tác bản Sonata địa ngục ư, quý ngài X thần bí đó sao?”
Lúc này Quách Khải Lâm nào còn sự kiêu ngạo bướng bỉnh mới vừa nãy, gương mặt vì kích động mà đỏ cả lên, xúc động lại thấp thỏm chậm chạp đi về phía Lâm Thiệu Huy.
Tác giả của bản Sonata địa ngục là một truyền thuyết trong giới âm nhạc, không một ai biết anh là ai, bởi vậy mà bọn họ đặt cho anh một biệt hiệu...
Quý ngài X thần bí.
Mà lúc này, Quách Khải Lâm không khác nào một fan cuồng nhiệt thấy được thần tượng mình thích nhiều năm, trên gương mặt tràn ngập ngưỡng vọng cùng sùng bái.
Và lúc này, Lâm Thiệu Huy cũng cười ngạo mạn:
“Ngoài tôi ra, còn ai có khả năng đàn được bản Sonata địa ngục nữa à?”
“Phịch.”
Trong nháy mắt nghe Lâm Thiệu Huy nói vậy, Quách Khải Lâm lại một lần nữa không thể kìm chế được sự sùng bái trong mình, bỗng nhiên quỳ sụp xuống trước Lâm Thiệu Huy.
Ông ta lệ nóng quanh tròng nhìn Lâm Thiệu Huy, giọng nói vì cảm xúc mãnh liệt mà hơi run rẩy:
“Thưa ngài, ngài là thần thoại của giới âm nhạc, truyền kỳ do ngài sáng lập, đến bây vẫn chưa một ai có thể vượt qua!”
“Tôi... Cuối cùng tôi cũng được gặp ngài!”
"Ầm!"
Những người nơi đây chứng kiến cảnh tượng này đều mang gương mặt đờ đẫn hết cả, không thể tin nổi giương mắt nhìn Quách Khải Lâm.
Đường đường là bậc thầy âm nhạc cấp Điện Đường, người đào tạo ra những ca sĩ nổi tiếng hàng đầu, một người như Quách Khải Lâm lại có thể quỳ xuống ngay trước mặt những lớp người sau lịch sự nhã nhặn ấy ư?
Bọn họ hoa mắt rồi phải không?
Ngay lập tức, tất cả mọi người tại đây đều kinh sợ cùng cực.
Bởi lẽ thông qua thái độ và biểu hiện của Quách Khải Lâm, bọn họ có thể hoàn toàn khẳng định rằng, Lâm Thiệu Huy chính là tác giả của bản Sonata địa ngục.
Vào lúc này, Lâm Thiệu Huy mang vẻ mặt thờ ơ nhìn Quách Khải Lâm: “Tôi nói tôi là bậc thầy trong các bậc thầy, ông có công nhận không?”
“Tôi nói đến xách giày cho tôi ông cũng không xứng, ông có phục không?”
Ngay lập tức: “Tôi thừa nhận! Tôi phục!”
Quách Khải Lâm cuống quýt gật đầu, tiếp đó lại hướng về phía Lâm Thiệu Huy mà trịnh trọng dập đầu, hết sức khiêm nhường:
“Vừa rồi là tôi có mắt như mù, mạo phạm đến ngài, xin ngài hãy... Thứ tội!”
Nếu người này thật sự là quý ngài X thần bí, vậy thì dù có gọi là bậc thầy trong các bậc thầy cũng không quá, mà mình quả thật không có cả tư cách xách giày cho cậu ta.
Thế nhưng Uông Minh Triết chứng kiến toàn bộ sự việc thì quả thực sắp phát điên rồi.
Người mình mời tới làm chỗ dựa vững chắc, giờ phút này quỳ