**********
Yên lặng.
Trong chốc lát, tất cả đều rơi vào không khí yên lặng đáng
Lâm Thiệu Huy sao?
Là bậc thầy trong các bậc thấy sao?
Tất cả mọi người đều bị sốc, sau đó họ ngờ nghệch nhìn chăm chăm Làm Thiệu Huy.
Bọn họ vừa nghe được cái gì thế?
Tên vô dụng này thế mà lại tự nhận mình là bậc thầy trong các bậc thầy âm nhạc sao?
Cái này quả thật là vớ vẩn.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Ngay lập tức, sắc mặt của Quách Khải Lâm xanh mét lại, ông ta lạnh lùng nói: “Nói như anh thì thành tích trong giới âm nhạc của anh còn cao hơn cả tôi hay sao?"
Lời này vừa nói ra, ba người Uông Minh Triết đều cười lạnh “Lâm Thiệu Huy, anh nhìn lại bản thân mình xem. Anh thì có đầy khinh thường. tài cán gì, chỉ là một tên vô dụng thôi mà còn đòi so sánh với lại chú Khải Lâm hay sao?”
Vẻ mặt của Uông Minh Triết tràn ngập ghét bỏ nhìn Lâm Thiệu Huy nói: "Chủ Quách là một bậc thầy về âm nhạc. Trên toàn thế giới này cũng không có được hơn mười người đâu. Mà ông ấy còn là thấy âm nhạc duy nhất tại An Nam có thể đạt được giải thưởng Grammy về âm nhạc đấy. Có thể nói ông ấy là bảo bối âm nhạc của quốc gia." “So sánh ông ấy với anh. Anh cảm thấy xứng sao?
Tương Hân cũng cười khinh thường, cô ta châm chọc: “Bậc thầy trong các bậc thầy sao? Tôi thấy anh chính là kẻ ngốc trong
SO. những người ngốc ấy" “Phương Y Thần, đấy chính là người đàn ông mà cô coi trọng sao? Thì ra là một kẻ khoác lác hả?"
Chốc lát, mọi người đều cười vang, trong tiếng cười ẩn chức vẻ khinh thường.
Hiển nhiên là bọn họ đều cảm thấy một tên vô dụng như Lâm Thiệu Huy đang giả danh thành bậc thầy âm nhạc thôi. Thật là chuyện nực cười đáng xấu hổ,
Thái độ của họ đối với Lâm Thiệu Huy càng thêm chán ghét và khinh thường.
Nhưng mà, giờ phút này, Lâm Thiệu Huy không để ý đến mọi người đang chế giễu anh. Anh đứng thẳng người nhìn chăm chăm Quách Khải Lâm trả lời câu hỏi của ông ta: "Xét về thành tích trong giới âm nhạc thì ngay cả tư cách xách giày cho tôi ông cũng không có đâu.
Mọi nười đều xôn xao bàn tán. Khi Lâm Thiệu Huy đang nói, trong phòng riêng, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Dấm người Uông Minh Triết không thể nào tin nổi vào lỗ tại của mình.
Tên Lâm Thiệu Huy này điên nặng thật rồi sao?
Quách Khải Lâm chính là bậc thầy âm nhạc nổi danh quốc tế. Các tác phẩm của ông ta đều được đánh giá cao. Có không ít ca khúc đã vinh dự nhận được những giải thưởng lớn. Vì thế có không ít các ca sĩ nhổi tiếng tranh giành nhau để ông ta có thể sáng tác nhạc cho họ.
Với nhân vật tầm cỡ như vậy, đã ghi tên vào con đường danh vọng, vinh quang lấy được các giải thưởng lớn trong giới âm nhạc. Ông ta thực sự đã ở vị trí cao nhất rồi.
Nếu như muốn vượt qua nhân vật như vậy thì ngoại trừ là Chopin hay Mozart ra thì cũng phải là Chopin chuyển thế. Nhưng mà Lâm Thiệu Huy... Anh lại nói nhân vật lớn như thế ngay cả tư cách xách giày cho anh cũng không có sao? “Oanh!”
Lúc này, đám người Uông Minh Triết đã hoàn toàn tức giận rồi. Bọn họ càng thêm mắng chửi, xúc phạm ác liệt không ngừng: "Trời ạ! Đời tôi chưa bao giờ thấy người nào có thể vô liêm sỉ như này đâu. “Đó là một bạc thấy âm nhạc thế mà lại nói ngay cả tư cách xách giày cho anh ta cũng không xứng nữa. Phải là người không biết xấu hổ đến thế nào mới có thể nói ra được mấy lời vô liêm sỉ như thể chứ?" “Thật kinh tởm! Chẳng trách nhà họ Lâm lại muốn đuổi anh ta ra khỏi nhà. Giữ lại loại rác rưởi như này, quả thật là đang phá hoại nề nếp của gia đình đấy."
Trong cả phòng riêng đều đang ồn ào bàn tán.
Nghe được mấy lời sỉ nhục không tốt đẹp, chói tai của bọn họ, sắc mặt của Phương Y Thần u ám cực điểm. Cô muốn phản bác lại ngay lập tức.
Bởi vì chỉ có cô biết được, căn bản là Lâm Thiệu Huy không có khoác lác.
Một người đàn ông sáng tác một vài bài hát đã khiến cô ngay lập tức trở nên nổi tiếng thành ca sĩ nổi tiếng hàng đầu.
Đây không phải là một bậc thầy âm nhạc thì là gì?
Mặc dù Quách Khải Lâm là một bậc thầy nhưng ông ta cũng chưa bao giờ lên đỉnh cao chỉ dựa vào mấy bài hát.
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy lại có thể làm được.
Chỉ với điều này, Lâm Thiệu Huy đã ưu tú hơn Quách Khải Lâm mấy trăm lần.
Nhưng, chưa đợi cô mở miệng nói, vẻ mặt của Quách Khải Lâm đã xanh mét lại. Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Thiệu Huy đầy hung ác, khỏe mỗi nhếch lên nói: "Tốt lắm. Vậy bây giờ, xin mời bậc thầy này biểu diễn một bài “Nhưng nếu tiết mục của anh không đạt tới đẳng cấp quốc tế, thì thứ anh phải để lại đây hôm nay không chỉ là một chân mà là “Mạng của anh!”