**********
Há?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh. Đó là một người đàn ông trung niên tao nhã dẫn theo một đám vệ sĩ mặc đồ đen. Bọn họ đang đi thật nhanh tới đây.
Sau khi nhìn thấy tình trạng thảm hại của Uông Minh Triết, trong nháy mắt, sắc mặt của ông ta trở nên đen lại.
Nhìn thấy người đi đến, trong chốc lát, Uông Minh Triết giống như đã tìm được vị cứu tinh.
Nhất thời, trên mặt anh ta hiện lên vẻ đắc ý nồng đậm, anh ta đứng dậy rồi cười to nói: “Lâm Thiệu Huy, vị cứu tinh của tôi đã tới rồi, anh vẫn còn muốn giết tôi sao? Anh chờ kiếp sau đi."
Nói xong, anh ta nhìn về phía người trung niên kia hét to: "Chú Khải Lâm, đôi nam nữ ngoại tình kia đang có ý định mưu sát chồng này. Chủ nhất định phải cứu tôi." “Quách. Quách Khải Lâm sao?"
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Trong nháy mắt khi nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, thân thể mềm mại của Phương Y Thần run lên. Chỉ chốc lát, sắc mặt cô hoàn toàn trắng bệch. “Cô biết ông ta sao?"
Lâm Thiệu Huy nhướng mày hỏi. “Ông ấy, ông ấy là nhạc sĩ đẳng cấp quốc tế, là một bậc thầy thực thụ! Ông ấy đã từng sáng tác ra rất nhiều ca khúc cho các Diva quốc tế. Bọn họ đều là những huyền thoại trong ngành âm nhạc” “Những người ngưỡng mộ ông ấy nhiều không thể đếm nổi. Có rất nhiều siêu sao quốc tế là học trò của ông ấy đấy."
Phương Y Thần lo lắng nói. Rò ràng là cô biết đối phương là người có lai lịch lớn. Đến cả khách sạn này cũng là tài sản sở hữu của ông ta. . Cập nhật truyện nhanh tại * T RÙMtruуện.м E *
Nhưng mà cô lại không ngờ tới, Uông Minh Triết có thể quen biết được nhân vật lớn như vậy.
Ông Khải Lâm đi tới trước mặt hai người Lâm Thiệu Huy, trong mặt ông ta ẩn chứa sự tức giận nói: "Các người lại dám náo loạn ở chỗ này của tôi, rồi còn đánh cho khách quý của tôi bị thương sao?" “Đây chính là không có nể mặt Quách Khải Lâm tôi đây đúng không?"
Phương Y Thần há miệng thở dốc, cô vừa định mở miệng giải thích thì Quách Khải Lâm lại thô lỗ cắt ngang, ông ta nổi giận nói: "Mau quỳ xuống! Các người mau nhận sai đi Vừa nghe thấy lời này, khóe miệng của Phương Y Thần hiện lên nụ cười chua xót. Thân thể mềm mại của cô hơi run sau đó cô định quỳ xuống “Ha ha, Phương Y Thần ơi! Không ngờ được rằng, cô cũng sẽ có ngày này đấy.
Cùng lúc đó có tiếng châm chọc từ chỗ khác truyền tới.
Châu Thi Cầm bước vào phòng với bộ dáng lắc lư mông. Vẻ mặt cô ta cực kỳ hả hể khi người khác gặp hoa.
Uông Minh Triết nhưởng mày, anh ta nhìn chăm chăm Châu
Thi Cầm hỏi: "Cô là ai?"
Kể từ khi Uông Minh Triết bắt đầu phá cửa, Châu Thi Cầm vẫn luôn chăm chú quan sát. Sau khi biết được Uông Minh Triết là cậu chủ nhà họ Uông, trong lòng cô ta đã nhấp nhô không yên.
Cô ta đang suy nghĩ làm sao để có thể câu kéo được vị nhà giàu này.
Giờ khi nghe được Uông Minh Triết hỏi, Châu Thị Cầm nhất thời bị xúc động. Cô ta vội vàng muốn nịnh nọt anh ta mà nói: “Tôi chính là đối tượng hẹn hò với cái tên vô dụng này. Nhưng mà, tôi rất xem thường anh ta. Chỉ có chàng trai anh tuấn như anh mới có thể khiến cho trái tim của tôi lay động thôi." “Phương Thần Y đúng là người có mặt không tròng. Một người đàn ông hoàn hảo như anh mà cô ta lại không cần, chạy đi chọn người bạn trai là tên vô dụng. Người ngu ngốc như cô ta không hề xứng với anh. Hay là anh xem xét tới tôi đi. Nói xong, cô ta còn cố tình nhìn Uông Minh Triết với ảnh mặt đầy quyến rũ. Mấy lời của Châu Thị Cầm khiến cho Uông Minh Triết vô cùng hưởng thụ. Đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy một mảng trắng bóc sau chiếc áo kia, càng khiến cho anh ta cảm thấy miệng đẳng lưỡi khô.
Lúc này, anh ta nở nụ cười dâm đãng nói: "Chút nữa, cô để lại phương thức liên lạc cho tôi.”
Vừa mới nghe được lời này, quả thực Châu Thị Cầm xúc động muốn khóc. Cô ta giống như chú chó, khom lưng cúi đầu xuống liên tục nói: “Cảm ơn anh! Cảm ơn cậu chủ
Giống như việc có thể hầu hạ ngủ cho Uông Minh Triết chính là vinh hạnh lớn nhất đời này của cô ta vậy.
Rồi sau đó, Uông Minh Triết chậm rãi đứng lên. Trong mắt anh ta là một mảnh oán hận và độc ác. Anh ta chinh chăm chăm vào Lâm Thiệu Huy và Phương Y Thần nói: "Có quỳ xuống nhận sai cũng chưa đủ. “Tên đàn ông thì mau đánh cho chúng phải tàn phế đi ra ngoài" “Đàn bà thì cắt hết tất cả hoạt động trong làng giải trí luôn. Anh ta muốn khiến cho đôi nam nữ hèn hạ này phải sống không bằng chết.
Vừa nghe thấy lời này thì quả thực, Châu Thi Cầm vui như hoa, cô ta cười to nói: "Đó là báo ứng đấy! Đây là do cô dặm sỉ nhục tôi. Phương Y Thần, không phải là cô rất kiêu ngạo hay sao? Vẫn còn nữa không?” “Sau ngày hôm nay thì cô không là cái gì nữa rồi."
Cùng lúc đó, sắc mặt Quách Khải Lâm trầm xuống, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ: "Cứ theo lời của Minh Triết mà làm”