Vì buổi hẹn hò đêm nay, Phương Y Thần đã có ý đặt trước căn phòng tốt nhất ở quán bar này.
Một buổi tối tổn hơn ba tỷ rưỡi.
Hai người lần lượt ngồi xuống.
Lúc này không biết Phương Y Thần lại đang nghĩ đến chuyện gì, bất giác đỏ mặt.
Cuối cùng, Phương Y Thân giống như đã lấy được dũng khí, lớn tiếng hỏi: “Anh Thiệu Huy, anh... Anh thấy tôi thế nào?” Há? Lâm Thiệu Huy nghe thấy thì sững sờ, chẳng biết tại sao
Phương Y Thần lại đột nhiên hỏi như vậy.
Nhưng vẫn trả lời đúng trọng tâm: “Cô rất tốt. Tính cách tốt, vẻ bề ngoài cũng xinh đẹp. “Tôi... Tôi không phải hỏi cái này a, tôi là hỏi nếu như làm bạn gái?
Ánh mắt Phương Y Thần trần đây mong đợi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy. Cô đã đặt quyết tâm, hôm nay dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng phải nói rõ ràng với Lâm Thiệu Huy.
Không được làm vợ cả thì làm người thứ ba cũng được, không sao. Mặc dù làm như vậy thì có thể trông sẽ hơi không biết xấu hổ, nhưng ai bảo cô đã xem trọng duy nhất người đàn ông này chứ?
Trừ Lâm Thiệu Huy ra, cô không thể yêu những người khác được nữa.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Lâm Thiệu Huy sững sờ, sau đó mỉm cười nói: “Cô là một người phụ nữ rất xuất sắc, cô tài hoa hơn người, lại xinh đẹp hào phóng, hãm sâu bên trong một vũng bùn như ngành giải trí này nhưng lại gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, sạch sẽ thuận khiết" “Nếu có một ngày cô trở thành bạn gái của người nào đó, kia nhất định sẽ là một người bạn gái hoàn hảo.
Chỉ hai câu nói đơn giản thôi nhưng đã làm cho khỏe mắt Phuong Y Than uon urot.
Đây là lời tâm tình làm cho người ta cảm động nhất trên thế
Đây là lời khen hay nhất trên thế giới. giới.
Làm cho cô kích động và vui mừng hơn nhiều so với khi cô trở thành ca sĩ nổi tiếng. miệng của Lâm Thiệu Huy.
Bởi vì câu nói này phát ra từ
Hai tay của cô nằm lấy bàn tay của Lâm Thiệu Huy thật chặt, cắn mạnh bờ môi của mình, không để cho mình bật khóc thành tiếng: “Vậy nếu tôi nói tôi muốn trở thành người của anh...
Âm.
Nhưng cô còn chưa nói hết lời, cửa phòng của bọn họ lại đột nhiên bị một cú đá đá văng
Sau đó, một cặp đôi một nam một nữ chạy vọt vào. Sắc mặt người đàn ông nặng nề còn người phụ nữ thì mang trên mặt vẻ xem thường, cả hai đều nhìn chăm chăm Phương Y Thân với ánh nhìn thiếu thân thiện.
Trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông kia, sắc mặt Phương Y Thần ngay lập tức trở nên trắng bệch, thể hiện nỗi bất an và sợ hãi dữ dội.
Như thể người đến là thủ hoang thời nguyên thủy.
Uông Minh Triết, con cả của nhà họ Uông, một nhà giàu có ở thủ đô.
Địa vị của nhà họ Uông ở thủ đô là thứ mà nhà họ Phương tuyệt đối không thể so sánh nổi. Người ta đồn rằng mỗi người thuộc đời thứ ba của nhà họ Uông đều rất giàu có, ngậm thìa vàng từ khi mới sinh ra.
Họ khác với nhà giàu bình thường ở một chỗ là bọn họ không chỉ có tiền mà còn có quyền
Hơn nữa là quyền lực hàng đầu đất nước.
Quan trọng nhất là nhà họ Uông còn có một thân phận khác, đó chính là chó săn cho nhà họ Lâm, nhà giàu nhất thủ đô
Vì thế, cũng khó trách khi Phương Y Thần vừa nhìn thấy đối phương thì trong nháy mắt đã sợ hãi đến mức mặt cắt không còn một giọt máu "Phương Y Thần, cái con điểm này. Ông đây hẹn có nhiều lần như vậy mà cô dám không thèm nghĩa đến ông, bây giờ lại đi ăn cơm với một thắng người rừng khác?” Người đàn ông nọ nổi trận lôi đình, hung hăng đi lên lật ngược cái bàn, kiêu ngạo phách lối nói: “Từ xưa tới nay ở Việt Nam còn chưa có ai dám không nể mặt Uông Minh Triết tôi đây, tôi thấy hình như là cô muốn chết rồi đúng không “Uông Minh Triết, anh điên rồi à?"
Tỉ mỉ bày ra một kế hoạch thổ lộ tình cảm rồi lại bị Uông Minh Triết nhúng tay vào phá hủy, lúc này Phương Y Thần tức suýt khóc. “ối chà, còn dám rống lên với tôi? Thật sự nghĩ mình là ca sĩ nổi tiếng đấy à?
Uông Minh Triết không ngừng cười lạnh, tức giận nói: “Ở trong mắt người khác, cô quả thật là ca sĩ nổi tiếng. Nhưng ở trong mắt tôi, cô chỉ là thứ con nát thấp hèn ông đây muốn chơi là chơi" “Muốn đánh... Thì đánh."
Nói xong câu đó, Uông Minh Triết giơ tay lên hung hãng tất mạnh về phía mặt của Phương Y Thần.
Phương Y Thần sợ hãi đến mức hét lên một tiếng, gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên trắng bệch, hai tay bất lực ôm lấy đầu của mình, sợ hãi vô cùng.
Nhưng chờ vài giây, bàn tay kia vẫn không chạm đến cô như trong dự đoán.
Phương Y Thần nghi ngờ mở hai mắt ra, sau đó nhìn thấy tay của Lâm Thiệu Huy như kìm sắt giữ chặt lại tay của Uông Minh Triết.
Hai đầu lông mày anh đã xuất hiện vẻ sát khí, quát lên một tieng that lon: "Cut."
Chỉ trong một cái chớp mắt, Uông Minh Triết liên tiếp lùi nhanh về phía sau mấy bước, sau đó lảo đảo một cái rồi ngã mạnh ra trên đất. "Cậu Triết, anh không sao chứ?
Người phụ nữ nọ vội vàng đi tới đỡ Uông Minh Triết, đồng thời hung dữ quay sang trùng Lâm Thiệu Huy: “Con chó này, anh dám ra tay với cậu Triết à? Anh có biết anh ấy là ai không? Anh ấy là con trai duy nhất của nhà họ Uông ở thủ đô, anh nhất định phải chết."
Mà đúng vào lúc này, cậu Triết trong lời nói của cô ta lại dùng một vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn chăm chăm vào Lâm Thiệu Huy. Anh ta sửng sốt thật lâu rồi mới không thể tin được hỏi một câu: “Anh là... Lâm Thiệu Huy?”