Sáng sớm, Tân Phong và Vương Tuyết Mai cùng nhau mua một số lượng lớn thực phẩm dinh dưỡng trở về, sau đó đi xin lỗi và bồi thường cho từng người dân vì bị hắn liên lụy nên bị đám côn đồ đó đánh ngày hôm qua.
Hơn nữa, Tần Phong còn hứa với bọn họ là sau này chỉ cần có ai thấy trong người không được khỏe thì cứ đến tìm hắn chữa bệnh, sẽ được miễn phí toàn bộ.
Sau khi xử lý chuyện này xong, Vương Tuyết Mai mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm...
Rất nhanh đã đến giữa trưa, Tân Phong nhận được cuộc gọi của Hách Sơn đến, nói là lão Chiến Vương sau khi trải qua nhiều ngày tĩnh dưỡng thì cơ bản sức
khỏe đã bình phục hoàn toàn, muốn mời Tân Phong qua nói chuyện.
Đối với lời mời của lão Chiến Vương, Tân Phong không tiện từ chối nên hắn đã đồng ý.
Hách Sơn nói sẽ lái xe đến đón Tần Phong.
Thấy đã gần đến giờ, Tân Phong chào mẹ rồi đi ra bên ngoài thôn chờ.
Nhưng hắn vừa mới đi khỏi thôn, còn chưa thấy Hách Sơn thì đã nhìn thấy có hai chiếc xe cảnh sát đang đi về phía hắn rồi dừng lại trước mặt Tân Phong, có vài người cảnh sát đi ra khỏi xe.
Cảnh sát cầm ảnh đối chiếu một lúc, sau đó nói với Tân Phong: “Cậu chính là 'Tân Phong đúng không? Đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Có thể nói cho tôi biết là chuyện gì không?” Nhìn thấy có cảnh sát đến, Tân Phong cũng không cảm thấy bất ngờ.
Dù sao. thì mấy ngày nay hắn cũng đã làm rất nhiều chuyện, rất dễ bị phát hiện.
Hắn chỉ muốn biết là ai gọi cảnh sát đến bắt hắn.
“Muốn mời cậu đi với chúng tôi để hỗ trợ điều tra vụ án nhà họ Đinh ở Bạch Hải, đi thôi!”
Mặc dù đối phương nói chuyện rất lịch sự nhưng lại không cho Tân Phong có cơ hội từ chối, còn định còng tay hắn lại.
“Xem ra là nhà họ Đinh ở tỉnh thành đã ra tay rồi!” Trong lòng Tần Phong hiểu rõ.
Quả nhiên đúng như lời Thẩm Đại Tài nói, nhà họ Định ở tỉnh thành sẽ không có ý định bỏ qua cho hẳn.
Có thể điều tra ra chuyện có liên quan đến hắn nhanh như vậy, thế lực của nhà họ Đinh ở tỉnh thành đúng là không nhỏ.
“Dừng tay!”
Hách Sơn đã đến, từ rất xa ông ta đã thấy cảnh sát còng tay Tân Phong lại, liền tăng tốc lái xe lại đây.
“Ông là ai?” Nhìn thấy Hách Sơn, vài người cảnh sát nhíu mày hỏi.
Hách Sơn không trả lời mà chỉ lấy một cuốn sổ nhỏ màu đỏ ra, đưa qua cho họ xem.
Mấy người cảnh sát kia nghi ngờ nhận lấy, sau khi bọn họ mở ra liếc nhìn qua thì sợ đến mức giật mình, vội vàng trả lại cho Hách Sơn và nói: “Rất xin lỗi, mới nấy chúng tôi không nhận ra ngài, mong ngài thứ lỗi.”
“Mấy người là cảnh sát ở đâu?”
Hách Sơn hỏi.
“Chúng tôi là cảnh sát từ tổng bộ của tỉnh.” Mấy người cảnh sát thành thật trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!