Sau khi dẫn theo bảo vệ tới và trông thấy tình trạng thê thảm của Đinh Thế Hào, da đầu Mộ Uyển Quân tê dại.
Ngực Đinh Thế Hào bị đạp lõm xuống, vết thương trên đầu nhìn mà giật mình, máu không ngừng chảy ra, quần áo trên người rách tơi tả, khắp người toàn là thương tích, gần như không còn hình dáng con người.
“Mau, đưa đến bệnh viện cấp cứu.”
Mộ Uyển Quân bảo bảo vệ khiêng Đinh Thế Hào lên xe, nhanh chóng lái đến bệnh viện.
“Tần… Tần Phong, anh gây họa rồi!”
Những nhân viên khác vẫn chưa rời đi, bọn họ đều nhìn Tần Phong với vẻ mặt khó tin, Trương Vận run rẩy nhắc nhở Tần Phong một câu.
Buổi sáng ở văn phòng còn khá tốt, Tần Phong chỉ treo Đinh Thế Hào bên ngoài cửa sổ hù dọa một chút, tình hình cũng không quá nghiêm trọng, nhưng bây giờ thì khác, Đinh Thế Hào bị đạp bay ra xa hơn chục mét, cho dù không chết thì cũng phải tàn phế.
Với thế lực của nhà họ Đinh, ngay cả Mộ Chính Thuần cũng không dám đắc tội, làm sao Tần Phong đối phó được.
“Tôi cảm thấy không sao cả, trợ lý Trương, tôi về nhà ăn cơm trước đây!”
Tần Phong khoát tay với cô ấy, rời khỏi công ty.
Đã đến lúc này rồi mà Tần Phong còn có tâm trạng về nhà ăn cơm, Trương Vận chỉ biết lắc đầu thở dài, lần này phiền phức thật rồi, không chỉ Tần Phong xảy ra chuyện, mà e rằng ngay cả công ty cũng xui xẻo theo.
……
Tần Phong quay về thôn Thành Trung, vốn tưởng rằng mẹ đã chuẩn bị cơm xong và đang chờ mình giống như hôm qua.
Nhưng hắn lại nhìn thấy, trong nhà đông nghịt người, toàn bộ đều là hàng xóm trong thôn Thành Trung, Tần Phong hơi mơ hồ, tại sao bọn họ lại đến chen chúc trong nhà mình nhỉ?
“A, Tần Phong về rồi!”
Thấy Tần Phong trở về, một người phụ nữ niềm nở chào đón.
“Thím Trương, có chuyện gì vậy?”
Tần Phong nghi ngờ hỏi.
Thím Trương ở sát vách nhà Tần Phong, cũng coi như là hàng xóm có quan hệ tốt nhất trong thôn Thành Trung.
“Ai da, đứa nhỏ này thật có tiền đồ nha, sáng sớm nay chúng ta mới biết được, hóa ra cháu đã chữa khỏi chân cho mẹ mình, chúng ta đều vui vẻ thay mẹ con cháu. Chuyện là mọi người nghe nói y thuật của cháu rất lợi hại, nên muốn tới mời cháu khám bệnh.”
Thím Trương kéo tay Tần Phong, vui mừng nói.
Thì ra, chuyện Tần Phong chữa khỏi chân cho Vương Tuyết Mai, sáng sớm nay đã bị hàng xóm láng giềng chú ý đến, từ trong miệng Vương Tuyết Mai biết được, là do Tần Phong chữa khỏi.
Lúc trước mọi người đều biết, chân Vương Tuyết Mai bị tàn tật suốt đời, ngay cả bệnh viện cũng không chữa khỏi, hiện giờ lại được Tần Phong chữa khỏi, đủ để chứng minh y thuật của Tần Phong rất lợi hại.
Ở trong thôn Thành Trung toàn là người nghèo, rất nhiều người đều bị bệnh, bình thường lại không nỡ bỏ tiền đến bệnh viện chữa trị, đồng thời bệnh viện cũng không chữa được một vài bệnh nan y.
Hiện giờ nghe nói y thuật của Tần Phong rất lợi hại, bọn họ mới muốn Tần Phong khám bệnh cho mình.
Lúc này Vương Tuyết Mai đi ra từ trong phòng: “Phong nhi, mọi người đều là hàng xóm, không bằng… Con giúp bọn họ đi.”
Tính tình Vương Tuyết Mai hiền lành, tuy bà biết con trai đi làm về rất mệt mỏi, nhưng lại không nỡ từ chối lời khẩn cầu của hàng xóm.
“Được, nếu mọi người đã tin tưởng tôi, vậy thì chẳng có lý do gì để tôi từ chối cả. Trong nhà quá chật chội, mọi người xếp hàng đi, từng người một lên.”
Tất nhiên là Tần Phong sẽ không từ chối.
Hắn từng nghe mẹ nói, năm năm mình không có ở đây, hàng xóm đã chăm sóc bà. Bây giờ giúp mọi người chữa bệnh, cũng coi như là đền ơn.
“Tất cả mọi người xếp hàng theo lời Tần Phong bảo đi! Vương mập, cậu chậm thôi, giẫm phải chân tôi rồi, ui da…”
Tần Phong vừa dứt lời, mọi người đã lập tức đi ra ngoài nhà.
Tần Phong đỡ trán, đành phải nhờ mẹ duy trì trật tự, như thế mới xếp thành hàng được.
May là số lượng người không bị bệnh rất nhiều, chỉ có một số ít người thân thể không tốt lắm! Nếu không, toàn bộ cả mấy chục hộ gia đình thôn Thành Trung vây quanh, nhà sẽ bị chen chúc đến sụp đổ mất.
“Ông cụ Lưu, ông đưa tay qua đây cho tôi bắt mạch, nhân tiện nhìn lưỡi của ông.”
Xếp đầu hàng là một cụ già, Tần Phong gọi ông ấy lên trước.
Cũng không biết là có phải vì muốn thử Tần Phong hay không, ông cụ Lưu này lại không nói ra bệnh tình của mình, chỉ im lặng đưa tay qua.
Những người khác cũng đoán được ý đồ của ông cụ Lưu, đều tò mò nhìn Tần Phong, muốn xem hắn có bản lĩnh đó thật hay không.
Thân là Thiếu chủ Thánh Y Môn, đệ tử thân truyền của Môn chủ, chút vấn đề nhỏ này, há có thể làm khó Tần Phong sao?
Rất nhanh hắn liền cười nói: “Ông cụ Lưu, ông chỉ bị thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng nhẹ và mất ngủ nhẹ, những thứ khác đều ổn cả, tôi sẽ châm cứu chữa trị cho ông, nhân tiện kê cho ông ba liều thuốc Đông y, như vậy là có thể khỏi hẳn.”
Nghe Tần Phong nói, ông cụ Lưu hơi sửng sốt một lúc, sau đó lập tức khen ngợi: “Được lắm Tiểu Tần, rất giỏi!”
Bệnh của ông ấy như nào tự mình đương nhiên biết rõ, hơn mười năm trước đã bị thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng, mất ngủ cũng đã mấy năm, vẫn luôn không thể chữa khỏi.
Hơn nữa ông ấy cũng chưa từng nói cho ai biết về căn bệnh này, cho nên lúc này Tần Phong có thể nói chính xác, ông ấy hoàn toàn tin tưởng y thuật của Tần Phong.
“Lão Lưu, Tiểu Tần nói đúng không?”
Một ông lão xấp xỉ tuổi ông ấy đang xếp hàng phía sau lên tiếng hỏi.
Ông cụ Lưu gật đầu: “Hoàn toàn đúng.”
Lời này vừa ra, trong đám người lập tức vang lên tiếng vỗ tay, sau đó mồm năm miệng mười khen ngợi Tần Phong.
Kế tiếp Tần Phong châm cứu cho ông cụ Lưu, eo của ông ấy liền không đau nữa, mọi người lại một lần nữa không ngừng hô thần y.
Sau đó kê thuốc cho ông cụ Lưu, bảo ông ấy tự đến tiệm thuốc bốc thuốc, uống ba liều là được.
Khoảng chừng hơn ba mươi người, bởi vì tuổi tác gần như đã lớn, hơn nữa phần lớn đều có khá nhiều tật xấu, cho dù tốc độ của Tần Phong nhanh hơn nữa thì cũng phải kéo dài đến hơn mười giờ đêm, mới bắt đầu được ăn cơm tối.
Thấy Tần Phong không thu phí khám bệnh, mọi người lại muốn đưa chút đặc sản cho nhà Tần Phong, lại vẫn bị hắn từ chối.
……
Bệnh viện trung ương Bạch Hải.
Trải qua vài giờ cố gắng cấp cứu, cuối cùng Đinh Thế Hào cũng giữ được một mạng, nhưng cả người lại bị quấn băng vải, chỉ còn mỗi miệng lộ ra bên ngoài.
Mộ Chính Thuần nhận được tin tức, lập tức chạy tới, trông coi cùng Mộ Uyển Quân, không dám rời đi.
“Tôi muốn Tần Phong đó chết!”
Ba của Đinh Thế Hào, Đinh Khải Minh giận dữ hét lên.