Chương 2
Hàn Dương Phong trợn to mắt nhìn cô.
“Cô không có mắt nhìn đường sao lại đụng trúng tôi.”
“Tôi không cố ý.”
“Cô uống say như chết rồi đụng phải tôi lại bảo không cố ý.”
“Tôi thật sự không cố ý.”
Diệp Vũ Nhi dù là đã say nhèm nhưng cô vẫn phải cứng rắn đứng cãi với tên này.
“À! Hay anh là trai bao muốn đòi tiền tôi.”
Ai chết tiệt! Một tổng tài như anh ta bao nhiêu cô gái ham muốn lại không có được mà cô ta lại bảo trai bao.
Đúng là có mắt như mù mà.
“Trai bao cái gì? Cô nói lại tôi xem.”
Diệp Vũ Nhi không sợ trời không sợ đất cô lặp lại từ “trai bao” một lần nữa.
“Tôi bảo anh là loại trai bao.”
Hưm!
Hàn Dương Phong đang rất tức giận với cô gái nhỏ bé xinh xắn trước mặt. Diệp Vũ Nhi ăn gan trời hay sao mà lại động đến anh ta.
Trước giờ ở đây chẳng ai dám động đến anh ta vì động đến chỉ có con đường đi gặp Diêm Vương. Còn nhẹ thì liệt nửa người không đi không đứng được.
Vài năm trước anh ta có đi dự tiệc ở nhà hàng A, một cậu chủ thiếu gia thấy gương mặt đẹp trai của anh cũng muốn ước mình có gương mặt giống vậy nên đưa tay ra sờ vào má anh. Tất nhiên là anh ta sẽ tránh khỏi tầm tay đó rồi còn trừng hai mắt liếc nhìn. Lúc đó mọi người trong buổi tiệc đều đã nghĩ mạng sống của cậu chủ thiếu gia sẽ không chẳng còn nhiều.
Vài ngày sau, mọi người nghe tin cậu chủ thiếu gia đó đi chơi về bị tai nạn xe khiến cho liệt nửa người, tay thì phải cắt bỏ đi. Đến đây thì chắc cũng biết ai làm rồi nhỉ? Không ai khác chính là tên Hàn Dương Phong.
Mọi người trong quán bar cũng vậy, đều nghĩ mạng sống của cô gái này rất mong manh.
“Bao nhiêu một đêm tôi trả?”
Diệp Vũ Nhi luôn nghĩ chàng trai Hàn Dương Phong đứng trước mặt mình là trai bao.
Lại còn dám hỏi anh ta bao tiền một đêm cô gái này gan trời rồi.
“Đứng đờ ra đó làm gì? Tôi hỏi bao nhiêu tiền một đêm?”
Mẹ kiếp cô ta đúng là đáng tội chết mà.
Hàn Dương Phong nổi trận lôi đình vác Diệp Vũ Nhi bé nhỏ kia đi vào thang máy. Người cao hơn mét chín như anh ta vác cô gái mét sáu lăm thì không có gì là khó khăn ngược lại chỉ giống như đang vác mấy chục kg gạo.
“Anh làm gì vậy? Thả tôi ra.”
Nếu đã nghĩ anh là trai bao thì anh làm cho đúng từ “trai bao” vậy.
“Chẳng phải cô bảo tôi là trai bao hay sao?”
Diệp Vũ Nhi gương mặt lúc này có chút sợ sệt cô run rẩy.
“Mau thả tôi ra! Thả tôi ra.”
Hàn Dương Phong càng siết chặt cô hơn giống như đang ra hiệu ai đụng anh thì phải chết.
“Thả tôi ra!”
Diệp Vũ Nhi liên tục kêu thả người nhưng anh ta như kẻ điếc bỏ ngoài tai những gì cô nói.
Đinh!
Một tiếng cửa thang máy mở ra. Hàn Dương Phong thả nhào Diệp Vũ Nhi vào thang máy.
“Anh tính làm gì tôi?”
Hàn Dương Phong vẻ mặt nham nhở cười thản nhiên trả lời.
“Làm công việc của trai bao haha.”
Diệp Vũ Nhi lo sợ nghĩ rằng cô đã động phải ổ kiến lửa rồi.
“Vừa rồi… Vừa rồi tôi chỉ định đùa anh một chút xíu…”
Diệp Vũ Nhi cô nghĩ anh ta là trò chơi của cô sao dám đem ra đùa giỡn như vậy. Xem ra cô không còn quý trọng tính mạng của mình nữa rồi.
Trở lại ngoài quầy bar.
Mụ Thiên Hà đang tức điên lên vì không thấy Diệp Vũ Nhi kia đâu cả. Trong lòng bà ta nghĩ nếu không bán được nó thì hôm nay mình chết chắc.
Bà ta còn đang ngẫm nghĩ trong đầu thì anh Hạo và đám người xã hội đen kia đã tới.
“Người đâu?”
“Chuyện … Chuyện này…”
“Mày giỡn mặt với tụi tao đấy à?”
Thiên Hà tái xanh của mặt mày.
“Tôi… Tôi đã chuốc thuốc con bé nhưng bây giờ tôi không thấy nó đâu cả.”
“Mày đang giỡn với tao đấy à?”
“Không… Không… Điều tôi nói là sự thật. Các anh hãy tin tôi.”
“Tin mày vậy người đâu?”
“Tôi cũng không biết.”
Anh Hạo phẩy tay ra lệnh cho đàn em đánh chết mụ ta.
“Anh Hạo xin hãy tha cho tôi.”
Thiên Hà quỳ lạy van xin,hai hàng nước mắt ngấn lệ.
“Đánh nó cho tao!”
Anh Hạo vẫn ra lệnh đánh chứ không thấy lệnh dừng.
Năm phút sau, một người nào đó trong đám xã hội đen lên tiếng.
“Đại ca đừng đánh cô ta nữa. Dù sao cô ta có đứa con gái xinh đẹp như vậy. Mình cứ đến nhà đập phá cô gái kia sẽ ra đứng nợ thay. Chẳng ai nhìn thấy mẹ mình bị đánh đập mà không sót đâu.”
Cái gì mà sót chứ? Có đánh chết bà ta Diệp Vũ Nhi cũng không trả nợ ngược lại còn cảm ơn vì đã giết chết bà ta nữa cơ.
Thiên Hà nghe vậy liền nhân cơ hội đó xin tha mạng một lần nữa.
“Phải đó phải đó! Nhất định khi các anh đến nhà đập phá con bé sẽ ra trả nợ.”
Anh Hạo không nói không rằng phất tay rồi bỏ đi.
Bà ta lại được sống thêm vài ngày.
Phù!
Bà ta thở nhẹ một tiếng như nãy giờ nín thở chứ chẳng dám thở.
Trong thang máy.
Lúc này, thuốc trong rượu của Diệp Vũ Nhi uống đã có tác dụng. Thuốc phát tác làm cho cô không kiềm chế được mà đã sờ soạng khắp người của Hàn Dương Phong.
Diệp Vũ Nhi đưa bàn tay trắng nõn nà của mình vuốt gương mặt điển trai của anh ta. Rồi đưa tay xuống dưới lồng ngực đầy vạm vỡ của anh.
“Cô dừng lại ngay cho tôi.”