Trên đỉnh Thiên Sơn có bốn cái đình viện lần lượt nằm ở phía Đông, Nam, Tây, Bắc, Tây viện là nơi ở của người Vũ thành và Thiên Sơn phái, còn Đông viện là của người Thái Hư môn, Nguyên Chân môn cùng một đám đạo sĩ Đạo giáo thích nói chuyện đạo lý đao to búa lớn.
Có điều những đạo sĩ này có thể kết hôn và sinh con, miễn là họ không làm chuyện thương thiên hải lí, thì họ không khác gì những nhân sĩ bình thường trong giang hồ, chỉ khác là họ có nhiều quy tắc và luật lệ cứng nhắc hơn.
Tống Kỳ nhìn Từ Ngạn mặt mày như ngọc, bất giác cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi: "Nói quá sự thật."
Những người mà cô chán ghét, dù dáng dấp có đẹp đến mấy, thì cũng là xấu xí.
Tống Thiên Tinh cười cười, chỉ cảm thấy yêu cầu của em gái mình rất cao, cũng không nói thêm lời nào, Từ Ngạn này dù sao cũng không có quan hệ gì với hắn.
Hai anh em đang định bụng trở lại Bắc viện, nhưng lại gặp người của Vũ thành. Người Vũ thành một thân trang phục tinh xảo màu đen, biểu tượng ngọn lửa được thêu bởi sợi tơ vàng, tượng trưng cho linh hồn bất diệt, tràn ngập khí khái anh hùng. Chỉ là, tại sao người Vũ thành lại xuất hiện trên con đường từ Đông viện đi Bắc viện?
Có hai người đi tới, là hai người đàn ông, cả người đều nghiêm nghị, khác hẳn đám nhân sĩ giang hồ đang nói cười ở bên đường, dường như bọn họ đang sắp sửa chấp hành nhiệm vụ nào đó, vội vã đi ngang qua đám đông bên người.
Tống Kỳ và Tống Thiên Tinh nhường đường cho hai người, nhìn hai người nọ, tim Tống Kỳ đập thình thịch, cảm giác khoảng cách với hắc nguyệt quang trong lòng càng ngày càng gần. Tuy nhiên, hướng mà hai người kia đang đi tới đúng là Bắc viện của bọn họ, chẳng lẽ Bắc viện đã xảy ra chuyện?
Tống Thiên Tinh và Tống Kỳ liếc mắt nhìn nhau, lập tức đi theo bước chân hai người kia trở lại Bắc viện. Tống Kỳ nhớ rằng trước khi Đại hội anh hùng thiếu niên bắt đầu, cũng không có chuyện bất chính kì lạ nào xảy ra, mục đích của hai người này đến Bắc viện là gì?
Tống Kỳ rất nhanh đã nhận được câu trả lời, hóa ra hai người kia đi mời Dụ Minh Thuận chưởng môn Thần Kiếm môn qua nói chuyện, nhưng Dụ Minh Thuận không có ở đó, vì vậy cả hai chỉ có thể quay trở lại Tây viện. Tống Kỳ nhớ Vũ thành và Dụ Minh Thuận không có qua lại gì, nhưng Ôn Vãn Tịch mời Dụ Minh Thuận qua, rốt cuộc để làm gì?
Tống Kỳ nghĩ không ra, cũng không nghĩ nữa, Đại hội anh hùng thiếu niên sẽ bắt đầu vào ngày mốt, đến lúc đó các cuộc tuần tra trên đỉnh Thiên Sơn sẽ càng nghiêm ngặt hơn, sẽ càng khó khăn hơn để cô xuống tay với Từ Ngạn.
"Ca, ta tự đi dạo nhé, sẽ trở về sớm!"
Tống Thiên Tinh còn chưa kịp phản ứng, Tống Kỳ đã nhanh chân bỏ chạy, có kêu lại cũng vô dụng. Tống Thiên Tinh nhìn bóng lưng của Tống Kỳ, lắc đầu cười khổ, cũng không biết con bé này có gieo ra mầm tai họa nào không.
Thôi, Tống Thiên Tinh biết mặc dù Tống Kỳ thích gây rối, nhưng cô tự có chừng mực.
Tống Kỳ đi thu thập tin tức tình báo, phát huy hội chứng Social Bull X* của mình ở thế giới này, nghe ngóng xem người Thái Hư môn thường luyện võ ở đâu.
Đại khái danh tiếng của Từ Ngạn thực sự không nhỏ, chỉ cần cô hỏi về Thái Hư môn, những người đó nhất định sẽ đem Từ Ngạn treo ngay miệng, luôn kể lể thêm một số chuyện bên lề, thậm chí còn nổi tiếng hơn chưởng môn Thái Hư môn. Thái Hư môn đến đỉnh Thiên Sơn sớm hơn Thần Kiếm môn một ngày, thường luyện võ trong khu rừng phía sau Đông viện.
Trong rừng có một bãi đất trống, được cố ý khai phá cho mọi người luyện võ. Nghe nói mặc dù thiên phú Từ Ngạn không cao, nhưng rất chăm chỉ, luôn luyện tập thêm mỗi đêm. Vào ngày đầu tiên đến đây của Thái Hư môn, có nữ đệ tử của các môn phái khác đến nhìn trộm Từ Ngạn luyện võ, sau khi bị Từ Ngạn phát hiện, liền nhờ người phụ trách của đỉnh Thiên Sơn giải quyết thỏa đáng một phen.
Hiện tại, hẳn là sẽ không có nữ đệ tử đi nhìn trộm nữa.
Không có là được, Tống Kỳ nghĩ rằng với khinh công của mình, tất nhiên có thể lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào nơi đó. Sau khi hạ quyết tâm, Tống Kỳ liền quay trở lại Bắc viện, vấn đề lớn nhất bây giờ không phải là Từ Ngạn, mà là tối nay làm sao tránh được Bạch Lạc Âm trốn ra ngoài.
Bạch Lạc Âm và cô là hai người nữ duy nhất đi cùng Thần Kiếm môn, hai người các nàng đương nhiên ở cùng một phòng, nhưng với tính cảnh giác của Bạch Lạc Âm, cô làm sao trốn đi dưới mí mắt nàng?
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Thấy Tống Kỳ ngẩn người nhìn ngọn nến, lúc đầu Bạch Lạc Âm cũng không muốn hỏi han, nhưng nàng có chút lo lắng cho trạng thái của người này, cảm thấy gần đây người này có gì đó không ổn.
"Nghĩ bữa sáng ngày mai sẽ ăn gì.". truyen bac chien
Bữa sáng ăn gì, bữa trưa ăn gì, bữa tối ăn gì, đây là những vấn đề phiền não thường ngày của Tống Kỳ, nhưng bây giờ cô không phải đang nghĩ chuyện này, mà là đang nghĩ rốt cuộc chừng nào Bạch Lạc Âm mới đi ngủ.
Hôm nay bận bịu cả một ngày, lúc trở về ăn cơm, trời đã nhá nhem tối. Cô ở trong phòng ngẩn người hồi lâu, Bạch Lạc Âm thì đang đọc sách, tựa hồ không có ý định nghỉ ngơi.
Làm ơn, mau đi nghỉ ngơi đi, cô còn phải ra ngoài đánh người!
"Ngươi nghĩ ra chưa, ta muốn đi ngủ."
"Nghĩ ra rồi nghĩ ra rồi, đi ngủ!"
Tống Kỳ thổi tắt ngọn nến, vút một cái chui vào trong ổ chăn. Bạch Lạc Âm hơi sửng sốt, cảm thấy người này biến hóa quá nhanh, giây trước còn ngây người, giây sau đã tinh thần sáng láng mà chui vào ổ chăn?
Tinh thần sáng láng?
Làm sao nàng có thể hình dung như thế, kỳ kỳ quái quái.
Tống Kỳ đương nhiên không có ngủ, mà là dụng tâm lắng nghe Bạch Lạc Âm hô hấp, chờ đến khi Bạch Lạc Âm hô hấp trở nên ổn định, cô liền rón ra rón rén đứng dậy thay quần áo màu đen, còn đeo mặt nạ. Chiếc mặt nạ chỉ che khuất nửa trên khuôn mặt, được mua trên đường đến đây, công dụng chính là để đánh Từ Ngạn.
[Này, cô dốc hết tâm tư đánh Từ Ngạn, lại không muốn nghĩ cách lấy tua kiếm của Ôn Vãn Tịch sao?]
Sau khi Tống Kỳ mặc xong quần áo, liền nhẹ nhàng mà rời khỏi phòng: [Không kiềm chế nổi nữa, hiện tại tao muốn đánh tên đó một trận cho hả tức!]
[Được thôi, đừng đánh chết hắn, dù sao hắn cũng là nhân vật thúc đẩy cốt truyện.]
[Được.]
Khinh công của Tống Kỳ là học từ Trình Doanh, tên gọi Truy Phong Bộ, thuộc hàng ngũ ba khinh công hàng đầu giang hồ, đặc biệt là vào ban đêm, càng thêm xuất quỷ nhập thần, hòa mình vào trong gió.
Tống Kỳ tránh được tất cả các đệ tử đang tuần tra trên núi, đi đến ngọn núi phía sau của Đông viện, quả thực nghe thấy tiếng binh khí xé gió, có người đang luyện võ. Cô trốn sau một cây đại thụ, nhìn xem người đàn ông tuấn tú khôi ngô tay cầm trường kiếm múa may quay cuồng rất có trật tự bên cánh rừng.
Nhìn ngộ tính của hắn, cũng không biết tại sao lúc trước Ôn Vãn Tịch mắt mù coi trọng hắn, đại khái là bị sắc đẹp mê hoặc đi!
Từ Ngạn quả thực rất nỗ lực, có thể luyện mãi luyện mãi một chiêu thức cho đến khi nhuần nhuyễn mới thôi, nhưng làm sao võ học có thể tồn tại loại chiêu thức câu nệ lại bảo thủ không chịu thay đổi này?
Từ Ngạn đạt tới giới hạn liền dừng lại, trường kiếm cắm xuống đất, thở hổn hển liên tục.
Đến lúc rồi.
Tống Kỳ phi thân ra, thân pháp như ma quỷ, trường kiếm đâm tới, nhưng bị Từ Ngạn miễn cưỡng chặn lại.
"Ai!"
Hắn gầm lên một tiếng, đang muốn phản công, nhưng hắn phát hiện kiếm chiêu của người nọ dày đặc, ngoại trừ phòng thủ, hắn căn bản không có khả năng phản công. Kiếm chiêu nọ lúc nhanh lúc chậm, biến ảo khó lường, hoàn toàn không theo quy tắc nào cả.
Người này là ai!
Từ Ngạn định gọi người, nhưng lại bị Tống Kỳ dùng kiếm đánh vào mép miệng.
Hừ, đánh không lại thì gọi người, mi cũng tính là đàn ông sao!
Tống Kỳ chửi thầm trong lòng, trường kiếm liên tục đánh vào mép miệng Từ Ngạn, nhưng không đánh bằng lưỡi kiếm, cốt để Từ Ngạn không nhìn thấy máu, mà bị đánh như thế này nhất định sẽ bị sưng phù mỏ.
"Ngươi... Ngươi! Á!"
Từ Ngạn nhận ra rằng đối phương không muốn lấy mạng hắn, lập tức không quan tâm đến việc phòng thủ, chỉ có thể che miệng của mình lại, không cho Tống Kỳ tiếp tục đánh đập cái mỏ của hắn nữa.
Tống Kỳ còn chưa trút hết cơn giận, xoay cổ tay một cái, thu hồi trường kiếm, rồi đấm một cái vào mắt Từ Ngạn.
Từ Ngạn một tay che miệng một tay che mắt, sợ hãi tới mức lui về sau mấy bước, run giọng hỏi: "Các hạ rốt cuộc là ai, vì sao lại đánh ta?"
Gió lạnh buổi đêm thổi tới, mái tóc dài của Tống Kỳ tung bay, lúc này Từ Ngạn mới nhìn rõ người tập kích hắn là một người phụ nữ.
Không, chẳng lẽ là nàng ấy?!
"Ngươi quản ta là ai làm gì, đánh ngươi liền đánh ngươi, chẳng lẽ muốn đánh còn phải xem ngày sao!"
Hả, hình như cô từng nghe qua câu này trong một bộ phim cung đấu nào đó thì phải?
Tống Kỳ cố ý hạ giọng, rút kiếm lần nữa xông về phía trước, lần này Từ Ngạn phản ứng cực nhanh, thu kiếm xoay người bỏ chạy, không dám quay đầu lại nhìn, hiển nhiên là bị đánh cho sợ té khói.
Tống Kỳ không đuổi theo, Từ Ngạn chạy về hướng của Đông viện, kinh động đến đám lỗ mũi trâu* của Thái Hư môn, cô sẽ chuốt phải phiền phức không đáng.
"Coi như ngươi chạy nhanh."
Tống Kỳ hừ lạnh một tiếng, định quay về phòng, nhưng cô mơ hồ cảm thấy có một luồng không khí nhỏ xíu đang bay nhanh về phía mình, Tống Kỳ nhạy bén nghiêng người né tránh, né được "vật" bay tới nhưng chiếc mặt nạ trên mặt lại bị "vật" đó đánh rớt, rơi xuống đất tạo thành một tiếng loảng xoảng.
"Ai!"
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng? Ai mà ngờ được lại có người đánh lén cô, mà cô lại hoàn toàn không cảm giác được khí tức của người đó, hiển nhiên võ công của người đó cao hơn cô rất nhiều.
Tống Kỳ lấy một tay che miệng và mũi của mình, miễn cho bị người khác nhận ra, nhưng điều này thật khó tin, cô phát hiện mặt nạ của mình đã bị một cây kim châm màu đen đánh rớt, mà kim châm còn được quấn tơ đen, thứ vũ khí vừa quen thuộc lại xa lạ này, chẳng phải là tơ Sát Nhân sao!
Ôn Vãn Tịch!
Tống Kỳ nhìn về hướng vừa tấn công mình, dáng vẻ người nọ uyển chuyển, chậm rãi từng bước đến gần cô, mà tơ Sát Nhân đã được nàng thu hồi.
Nàng không có ý muốn lấy mạng cô.
Tống Kỳ muốn chạy trốn, nhưng đồng thời cũng muốn ở lại, cô muốn nhìn thấy dung mạo của Ôn Vạn Tịch, cũng muốn trò chuyện với nhân vật phản diện xinh đẹp cường ngạnh mà thảm thương này, cho dù các nàng vốn không có gì để nói.
"Tửu Tiên Thất Thức."
Giọng nói của Ôn Vãn Tịch trong trẻo mà cao ngạo, còn mang theo một chút ý cười, nhưng nụ cười kia lại có chút dọa người, giống như một con rắn độc đang đợi chờ thời cơ, trong phút chốc sẽ há miệng ăn thịt người.
Xong phim, Ôn Vãn Tịch thế mà đã nhìn ra chiêu thức của cô, Tống Kỳ lúc này muốn chạy trốn, nhưng đôi chân của cô dường như không nghe lời, hoàn toàn đóng đinh tại chỗ, như thể bị điểm huyệt, thậm chí còn có chút run rẩy.
Nên biết rằng, nếu Ôn Vãn Tịch muốn giết cô, chỉ sợ không cần tới ba mươi chiêu đã rớt đầu.
Ôn Vãn Tịch từng bước đi về phía Tống Kỳ, không dừng lại cho đến khi đứng trước mặt Tống Kỳ. Khoảng cách này rất gần, nếu Ôn Vãn Tịch muốn ra tay, chỉ sợ Tống Kỳ không có cơ hội sống sót. Nhưng Tống Kỳ lúc này hoàn toàn đờ người ra, nương theo ánh trăng, cô có thể nhìn rõ dung mạo của Ôn Vãn Tịch.
Đôi mắt của Ôn Vãn Tịch như hồ băng sâu thẳm, lại thuần khiết như băng tuyết, màn đêm mông lung khoác lên đường nét tuyệt sắc kinh diễm của nàng một tầng sương dịu dàng, nụ cười trên khóe miệng nguy hiểm, giống như một đoá Mạn Đà La độc địa, kèm theo một cỗ mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt kéo đến.
Nàng duỗi tay gỡ bàn tay đang che miệng và mũi của Tống Kỳ ra, lúc này mới nhìn thấy dung mạo của Tống Kỳ, một cô gái thanh nhã không nhiễm bụi trần.
Tống Kỳ phát hiện tay Ôn Vãn Tịch đang bóp cổ tay của mình, đầu ngón tay lạnh băng khiến Tống Kỳ hoàn hồn, lập tức tránh thoát khỏi Ôn Vãn Tịch, lùi về sau vài bước.
Sắc đẹp lừa người!
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
- -----------------
Chú thích:- Hội chứng Social Bull X/Social Bull X Syndrome (社交牛杂症): là một thuật ngữ mạng, có khái niệm đối lập với "Social phobia" (Hội chứng ám ảnh xã hội), mô tả việc không rụt rè trong giao tiếp xã hội, không sợ ánh mắt của người khác, không lo bị chê cười và có thể giao tiếp một cách dễ dàng.
Điểm chung của cả hai hội chứng Social phobia và Social Bull X:
1. Cả hai đều bắt nguồn từ "sự thiếu tự tin".
Hội chứng Social Bull X và hội chứng ám ảnh xã hội dường như có những biểu hiện hoàn toàn trái ngược nhau, song chúng đều bắt nguồn từ một nguyên nhân: "sự thiếu tự tin" của một người.
Sự thiếu tự tin của chứng ám ảnh xã hội dẫn đến việc sợ người khác thấy mình làm không tốt, làm không đúng, nên luôn hy vọng người khác sẽ chú ý tới mình càng ít càng tốt.
Còn người thiếu tự tin của chứng Social Bull X vì sợ người khác không nhận ra mình làm tốt nên cố gắng hết sức thể hiện để thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
2. Trong những điều kiện nhất định, ám ảnh xã hội và Social Bull X có thể đổi chỗ cho nhau.
Một số người khi còn nhỏ có thể là một "con bò xã hội", ví dụ một người muốn làm quen với mọi người bằng cách muốn chứng tỏ sự thanh liêm của gia đình mình trong 10 phút, nhưng vì người này quá chân thành và nhiệt tình muốn thể hiện bản thân, người ấy có thể sẽ phải chịu một số tổn thương bởi xã hội, bị người gièm pha, vì thế sẽ học cách để thu mình. Thu vào trong một gói hàng nhỏ mang tên "ám ảnh xã hội".
Cũng có một số người ban đầu có thể có chứng ám ảnh xã hội và bảo vệ bản thân rất chặt chẽ. Tuy nhiên, khi khả năng tài chính và địa vị xã hội tăng lên, họ có thể không còn nhiều lo lắng như trước nữa nên bắt đầu thả lỏng và thể hiện bản thân mình.
- Lỗ mũi trâu (牛鼻子): biệt danh của các đạo sĩ. Sở dĩ gọi như vậy bởi vì đạo sĩ chải một búi tóc cao như mũi trâu. Người ta nói rằng Lão Tử, tổ tiên đầu tiên được Đạo giáo tôn thờ, đã từng cưỡi một con trâu màu xanh lam băng qua đèo Hàm Cốc, do đó có tên gọi như vậy.
(nguồn: baidu)