Ngày hè nắng chói chang, bên trong Thiên Thủy thành tấp nập người qua kẻ lại, Tống Kỳ nhảy chân sáo đi ra khỏi nội thành, trong miệng huýt sáo, tâm trạng có vẻ không tệ.
Có một quan đạo bên ngoài Thiên Thủy thành, nhưng để thuận tiện, Tống Kỳ thường đi một con đường nhỏ để quay lại Thần Kiếm môn nhanh nhất có thể. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Tống Kỳ đến con đường nhỏ, khinh công rất tốt bước chân rất nhanh, những tưởng rằng sẽ sớm có thể quay lại Thần Kiếm môn nhưng không ngờ góc ngoài khóe mắt lại lóe lên một tia hàn quang, Tống Kỳ nghiêng người né sang một bên, tránh được một con dao găm đang bay tới.
"Ai!"
Đây không phải thủ pháp ám khí, hoàn toàn chỉ là dùng sức ném dao găm, cho rằng có thể thành công đánh lén, giết chết cô chỉ bằng một đòn.
Tống Kỳ rút kiếm Trường Hồng ra, nhìn về hướng con dao găm bay tới, chỉ thấy một người mặc đồ đen che mặt bước ra với một thanh trường kiếm bình thường trên tay.
"Ngươi là ai?"
Tống Kỳ không nhớ mình đã đắc tội với ai, người đằng đằng sát khí trước mặt này rõ ràng là đến đây để lấy mạng cô.
Người nọ không nói một lời bay thẳng đến giết Tống Kỳ, Tống Kỳ không dám tùy tiện để lộ Tửu Tiên Thất Thức, bèn sử dụng chiêu thức của Thần Kiếm môn để chặn. Trao đổi qua lại vài chiêu, tuy rằng đối phương đã tận lực che giấu nhưng Tống Kỳ vẫn phát hiện ra đối phương cũng đang sử dụng chiêu thức của Thần Kiếm môn.
Vãi cớt người của Thần Kiếm môn muốn giết mình!?
Hồ Đồ: [Cô đã chọc giận ai?]
Tống Kỳ: [Tao biết tao đã kêu tên hắn rồi!]
Bản lĩnh của đối phương cũng không kém cạnh, chiêu thức đều được vận dụng rất thuần phục, đối diện với tấn công và phòng thủ của cô, biểu hiện của hắn phi thường ung dung, sử dụng chiêu thức vô cùng lão luyện, không phải là đệ tử cùng thế hệ với cô.
Hây—!
Tống Kỳ hét lớn một tiếng, hạ thấp người, vung kiếm quét ngang thắt lưng đối phương, là một đòn "Cuồng phong quét lá rụng" chuẩn xác.
Người mặc đồ đen phản ứng cực nhanh, nhanh chóng lùi lại mấy bước, nhưng kiếm khí vẫn xé rách quần áo quanh eo hắn, nhưng không hề tổn thương đến da thịt.
Tống Kỳ thấy đối phương cau mày, hiển nhiên là đang không hiểu vì sao thực lực của cô lại có thể cao như vậy. Tống Kỳ cũng không cho đối phương thời gian để thở dốc, một chiêu Khinh Chu Quá Vạn Sơn chém tới, người mặc đồ đen bị Tống Kỳ ép lui từng bước.
Người mặc đồ đen bị Tống Kỳ chém trúng một kiếm vào ngực, chỉ thấy hắn lùi lại vài bước, xoay người bỏ chạy. Tống Kỳ đang định đuổi theo, người nọ xoay người lại vung tay ném vôi bột vào Tống Kỳ, một mảng trắng xóa ngay lập tức chắn mất tầm nhìn của Tống Kỳ.
"Cái đệt!"
Tống Kỳ lấy tay che mắt để ngăn vôi bột bay vào mắt, mà khi cô muốn đuổi theo người mặc đồ đen, người nọ đã đi xa.
Chính vào lúc Tống Kỳ đang định đuổi theo, lại nhìn thấy người mặc đồ đen từ trên cây bịch một cái ngã xuống, rơi thẳng xuống đất, phát ra một âm thanh nghèn nghẹn.
"Vãi cớt, hắn xỉn à?"
Hồ Đồ: [Chi bằng cô nói hắn đột nhiên lên cơn nhồi máu cơ tim thì còn có lý hơn.]
Tống Kỳ: "..."
Tống Kỳ vừa dứt lời, thì nhìn thấy thấp thoáng một sợi chỉ bạc nối từ phía bên kia của cây sang cổ của người mặc đồ đen.
"Tơ Sát Nhân?"
Tống Kỳ lập tức đến gần, quả nhiên nhìn thấy Ôn Vãn Tịch toàn thân đồ đen đang đứng trên cây, tay đeo găng tay tằm vàng, cầm trên tay chính là tơ Sát Nhân. Người mặc đồ đen kia bị ngân châm của tơ Sát Nhân đâm xuyên qua yết hầu, một đòn chết tươi.
"Sao, sao ngươi lại ở đây?"
"Ngay cả loại nhân vật này, ngươi cũng có thể suýt chút nữa để hắn chạy thoát?"
Bàn tay mảnh khảnh của Ôn Vãn Tịch kéo một cái, lập tức thu hồi tơ Sát Nhân, nàng nhảy xuống, cúi đầu nhìn người mặc đồ đen kia, rồi lại liếc Tống Kỳ: "Chẳng có một thân võ nghệ giỏi gì cả."
Tống Kỳ: "..."
Được rồi, đừng nói nữa, ta biết sai rồi, làm sao ta biết được trên người hắn còn có vôi bột cơ chứ?
Đương nhiên, phản bác là không dám phản bác, chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng.
Tống Kỳ bước tới tháo mặt nạ của người mặc đồ đen kia xuống, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt cô.
"Đây là sư huynh Lương Quán?!"
Lương Quán là một trong những đệ tử chân truyền của Dụ Minh Thuận, lớn hơn cô năm tuổi, bình thường làm người hiền lành, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, mọi người ai cũng thích hắn.
Chỉ có điều, làm sao Lương Quán có thể đến đây để giết cô, lẽ nào là... Dụ Minh Thuận?!
"Ngươi xử lý thi thể hay ta xử lý?"
Giọng nói của Ôn Vãn Tịch khiến Tống Kỳ hoàn hồn lại, cô vẫn đang rơi vào trạng thái sốc nặng, mặc dù cô và Lương Quán không có tiếp xúc gì với nhau, nhưng một người có tiếng là không tệ lại có thể đến đây để giết cô, bây giờ lại còn chết rồi...
Ôn Vãn Tịch hơi nhíu mày, thấy Tống Kỳ không trả lời mình, lại thấy vẻ mặt kinh hoàng của cô, bèn kiên nhẫn giải thích: "Bản thân ngươi cũng nhận ra Dụ Minh Thuận có gì đó không ổn, nếu hắn không muốn để ai biết về chuyện ngọc bội, thì đương nhiên muốn giết ngươi để diệt khẩu."
Tống Kỳ chớp chớp mắt, đầu óc nhanh chóng sắp xếp mọi thứ lại. Dụ Minh Thuận không muốn để ai biết về chuyện ngọc bội, mà cô lại là người duy nhất biết về sự tồn tại của khối ngọc bội kia, để tránh chuyện này bị bại lộ, cho nên đã phái người đến đây để giết cô?
Thật là lòng dạ hiểm độc!
Tuy nhiên, Ôn Vãn Tịch xuất hiện ở đây...
"Thành thử ngươi lo lắng cho ta mới đi theo đến đây?"
Ôn Vãn Tịch: "..."
Tống Kỳ thấy Ôn Vãn Tịch không nói chuyện, bèn xem như mình đã nói đúng, mà lúc này cô mới nhớ đến phải cho Ôn Vãn Tịch một câu trả lời: "Ngươi có thể giúp ta xử lý được không? Ta thực sự không biết phải xử lý thứ này như thế nào."
Tống Kỳ biết bản thân sẽ không ở lại Thần Kiếm môn lâu, nếu Lương Quán không quay lại, Dụ Minh Thuận chắc chắn sẽ sinh lòng nghi hoặc, mà cô nhất định sẽ bị ám sát một lần nữa, không sớm thì muộn.
Chỉ khi cô chết rồi, Dụ Minh Thuận mới có thể yên lòng.
"Bây giờ ngươi lại nợ ta một ân huệ khác."
Tống Kỳ: "..."
Ngươi không phải là Thành chủ mà là bà chủ đi, giỏi kinh doanh như vậy.
"Ngươi hẳn là biết rõ cảnh ngộ tiếp theo của mình, rời khỏi Thần Kiếm môn càng sớm càng tốt đi!"
"Ta biết."
Tống Kỳ cười hì hì nói với Ôn Vãn Tịch: "Nếu ta lưu lạc đầu đường xó chợ, không có cơm để ăn, ta sẽ đến tìm ngươi xin ăn nhờ."
Ôn Vãn Tịch nhất thời nghẹn họng, cũng không biết nên nói Tống Kỳ lạc quan hay ngu ngốc, dù biết mình đang ở trong tình thế nguy hiểm, lại vẫn có thể ung dung thản nhiên như vậy.
"Nếu cần ta giúp đỡ thì hãy mở lời nhé, ta đi đây!"
Tống Kỳ xoay người rời đi, quay lưng lại vẫy vẫy tay với Ôn Vãn Tịch, chỉ trong vài hơi thở đã biến mất trong rừng rậm. Ôn Vãn Tịch nhìn theo hướng Tống Kỳ rời đi, rồi lại nhìn thi thể trên mặt đất, nhất thời có chút buồn bực.
Buồn bực từ đâu mà tới, không xác định được.
**
Sau khi Tống Kỳ trở về Thần Kiếm môn, mặc dù có một tảng đá đang đè nén trong lòng, nhưng cô cố tỏ ra thoải mái nhất có thể, nhảy nhót tung tăng mang về đồ ăn và quần áo đã mua.
Về đến phòng, bạn cùng phòng rất nhanh đã xúm lại xung quanh, nhìn thấy trên túi đồ dính bùn đất, Kiều Thiến liền hỏi: "Tại sao lại có bùn thế?"
Tống Kỳ đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói: "Lúc trở về sơ ý làm rơi xuống đất, không sao cả, bên trong không dính gì đâu."
Sau khi qua mắt bọn họ, Tống Kỳ nhờ đám bạn cùng phòng đem đồ ăn và quần áo chia ra, trong khi cô đến ký túc xá nam để tìm Tống Thiên Tinh.
Nếu cô muốn rời khỏi Thần Kiếm môn, cô cần phải báo Tống Thiên Tinh một tiếng, và cả Trình Doanh, cũng không thể rời đi mà không nói một lời nào được.
"Ô, Tống sư muội của chúng ta lại đến nữa à, đừng có bảo là lại gặp rắc rối nha!"
Lục Tiểu Minh vẫn là một mặt thiếu đánh, Tống Kỳ vẫy vẫy tay với Lục Tiểu Minh, hắn cứ ngơ ngơ ngáo ngáo như thế mà đi tới. Không ngờ đến, Tống Kỳ vừa đi tới đã gõ gõ đầu hắn, nói: "Gặp rắc rối, gặp rắc rối, nếu ta gặp rắc rối, nhất định cũng là do ta đánh ngươi tàn phế!"
"Sai rồi sai rồi!"
Lục Tiểu Minh ôm đầu chạy trốn sang một bên, sau đó nhìn Tống Kỳ như đang nhìn một con sư tử Hà Đông, không nhịn được cảm thán phụ nữ đáng sợ quá, phụ nữ đẹp lại càng đáng sợ hơn.
Tống Thiên Tinh rất nhanh đã đi ra, mà Tống Kỳ thì kéo hắn đến một nơi vắng vẻ, sau khi xác nhận xung quanh không có người, lúc này mới lên tiếng: "Ca, có người muốn giết ta."
"Cái gì!?"
Tống Thiên Tinh cả kinh trong lòng, lửa giận đã dồn lên đỉnh đầu, chỉ kém chút là rút kiếm ra đi tìm kẻ muốn giết Tống Kỳ. Tống Kỳ lập tức đè lại tay Tống Thiên Tinh, nhẹ giọng nói: "Ngươi nhỏ giọng một chút, người đó đã bị ta xử lý rồi, nhưng có lẽ hắn sẽ ra tay lần nữa."
"Hắn là ai?"
Tống Thiên Tinh cố nén lửa giận của mình, kiên nhẫn hỏi.
"Chuyện này trước tiên không thể nói cho ngươi biết, ta sẽ rời đi ngay đêm nay, đến lầu Vân Mộng ở Thiên Thủy thành."
"Chốn, chốn trăng hoa kia..."
Tống Thiên Tinh nghĩ, Thiên Thủy thành lớn như vậy, có nhiều chỗ có thể đi như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác là chốn trăng hoa kia. Tống Thiên Tinh không phải là cảm thấy những cô gái kia không tốt, mà là sợ Tống Kỳ đến đó sẽ chịu thiệt thòi, hắn biết Tống Kỳ đến đó, đương nhiên sẽ có người tiếp viện cho cô, nhưng ít nhiều vẫn cảm thấy không ổn.
Những năm này, mặc dù Tống Kỳ không nói mình đang làm gì, nhưng cứ ba ngày là cô sẽ âm thầm xuống núi, chuyện này thì Tống Thiên Tinh biết. Song, Tống Thiên Tinh cũng không ngăn cản Tống Kỳ, hắn tin tưởng Tống Kỳ có lý do cho mọi việc cô làm.
Tống Kỳ nói mình muốn rời khỏi Thần Kiếm môn, vậy thì kẻ muốn giết Tống Kỳ nên là người của Thần Kiếm môn. Nhưng ai trong Thần Kiếm môn muốn giết cô, mà vì sao cô lại trêu phải họa sát thân?
"Nơi đó có người tiếp viện cho ta."
"Ta rời đi cùng ngươi."
Tống Kỳ một thân một mình, Tống Thiên Tinh không yên tâm, nếu Tống Kỳ muốn rời đi, vậy thì hắn sẽ bảo vệ cô, theo cô rời đi.
"Nếu ngươi muốn rời đi, thì hãy rời đi một cách quang minh chính đại, nếu người rời đi cùng ta, e rằng sẽ rước phải họa sát thân."
Tống Thiên Tinh sẽ sớm yêu cầu xuống núi để rèn luyện, lần này e rằng tất thảy đều sẽ đến trước thời hạn.
"Ngộ nhỡ trên đường ngươi lại xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha thứ cho bản thân."
Dáng vẻ cố chấp của Tống Thiên Tinh khiến Tống Kỳ đỏ cả vành mắt. Những ngày xuyên tới đây, cô đối đãi với Tống Thiên Tinh chẳng qua chỉ là diễn kịch một chút, cố gắng cư xử như nguyên thân nhất có thể, nhưng cách Tống Thiên Tinh đối xử với Tống Kỳ khiến cô cảm thấy ấm áp, đồng thời lại cảm thấy áy náy.
Cô không phải là em gái thực sự của Tống Thiên Tinh, chẳng qua là chiếm dụng cơ thể của người chủ cũ, được Tống Thiên Tinh ưu ái mà thôi.
"Yên tâm đi, ta sẽ không có chuyện gì, tin tưởng võ công của ta."
Võ công của Tống Kỳ cao hơn Tống Thiên Tinh, không nhiều người biết về chuyện này cho lắm, mà bản thân Tống Thiên Tinh cũng tự biết được. Tống Thiên Tinh nghĩ, thiên phú của Tống Kỳ cao như vậy, những gì cô học được trong những năm này, có lẽ đã không còn nằm trong tầm với của hắn nữa rồi.
"Ta sẽ đợi ngươi ở Thiên Thủy thành, nếu như có chuyện gì, ta cũng sẽ để lại lời nhắn cho ngươi, không sao cả, yên tâm."
Sau khi Tống Kỳ nói xong thì vội vàng rời đi, không cho Tống Thiên Tinh có bất kì cơ hội phản ứng nào, cô quyết định làm chuyện này, lại không muốn liên lụy đến Tống Thiên Tinh, đây là biện pháp tốt nhất.
Tống Thiên Tinh là người đứng đầu của Đại hội anh hùng thiếu niên, là niềm hy vọng trong tương lai của Thần Kiếm môn, Dụ Minh Thuận sẽ không làm gì hắn. Chỉ có điều, Dụ Minh Thuận nhất định sẽ thăm dò hắn, tuy Tống Thiên Tinh thông minh sắc sảo, nhưng nếu hắn biết chân tướng, chỉ sợ hắn sẽ vì cô mà nhất thời kích động, đến lúc đó chưa chắc Dụ Minh Thuận sẽ tha cho hắn.
Đêm đó, Tống Kỳ tranh thủ lúc đám bạn cùng phòng đã ngủ say, liền thu dọn tốt túi hành lý của mình, chuẩn bị rời đi. Cô nhìn những người bạn cùng phòng đang ngủ ngon lành trên ba chiếc giường còn lại, quả thực có chút không nỡ, những ngày sống chung với nhau này không phải là giả, người là thật, tình cảm cũng là thật.
Trước khi đi, Tống Kỳ đã viết thư cho ba người họ, giải thích bản thân muốn xuống núi để rèn luyện, mai sau sẽ mang đồ ngon, thú vui về cho họ. Tống Kỳ đặt thư lên bàn gỗ, rồi vội vàng xuống núi rời đi ngay.
Không phải Tống Kỳ không nghĩ đến chuyện Dụ Minh Thuận sẽ đích thân ra tay chặn đường mình, Lương Quán cả đêm không có trở về, mà mình thì lại trở về, hắn chắc chắn sẽ nghĩ đến khả năng Lương Quán đã không còn nữa rồi.
Hoặc là hắn sẽ phái đệ tử chân truyền khác đi giết cô, hoặc là hắn tự mình ra tay, nhưng vô luận là tình huống nào, đối với cô mà nói, đoạn đường đến Thiên Thủy thành này không hề dễ dàng.
Đầu tiên là Tống Kỳ đến khu rừng nơi cô và Trình Doanh thường gặp nhau, sau khi chôn lá thư của mình tại nơi mà hai người đã ước hẹn, liền vội vàng rời đi.
Tống Kỳ không dám dừng lại nhiều trên đường đi, như thể có quỷ đuổi theo sau lưng cô, chưa bao giờ căng thẳng như vậy, tựa như đang đi trên dây, tính mạng treo lơ lửng.
Ngay khi Tống Kỳ sắp đến quan đạo của Thiên Thủy thành, cô nhìn thấy có một người ở đằng trước, ban đầu Tống Kỳ còn có chút cảnh giác, nhưng khi đến gần hơn, mới nhận ra đó là một hình bóng quen thuộc.
"Ôn Vãn Tịch?"
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:Tống Kỳ: Vợ đến đón ta rồi.
Ôn tỷ: Hừ, chẳng có một thân võ nghệ giỏi gì cả.
Tống Kỳ:...