Không khí trong nhà mới sáng ra đã có chút kỳ cục, ai cũng nhìn Đoàn Mễ với ánh mắt hiểu rõ làm cô cực kỳ ngượng ngùng.
“Sau khi suy nghĩ cẩn thận, mẹ cảm thấy nên cho cậu ta một cơ hội, con thấy sao?” Bà Đoàn mỉm cười nhìn về phía cô con gái cưng ngồi trên sofa.
Đoàn Mễ đột nhiên ý thức được chuyện Phó Tinh Khiêm vụng trộm vào phòng cô đã bị phát hiện, hai gò má đỏ ửng lên:
“Con không biết ạ.”
Cho dù ban đầu hiểu lầm Phó Tinh Khiêm đến đây với ý xấu nhưng sau sự việc hôm qua, Đoàn Mễ bắt đầu nghĩ khác đi một chút rồi. Nếu anh thật muốn cô bỏ đứa nhỏ thì với địa vị và tài lực của Phó gia ở Đế Thành, trực tiếp dùng bạo lực với cô là xong, cần gì làm khó bản thân như vậy.
Cha của Đoàn Mễ sờ sờ cằm rồi nói:
“Yêu cầu của ba đối với con rể cũng không nhiều, chỉ cần biết mấy thứ cơ bản như đi cày, gieo mạ, xịt thuốc sâu, gặt lúa là xong.”
“Ba nói vậy là sao ạ? Không phải mấy công việc ấy rất đơn giản ư?” Đoàn Mễ khó hiểu.
Thời đại 4.0 rồi, nông dân không còn giống như trước đây phải tự mình làm hết tất cả nữa, mọi thứ đều có máy móc lo.
Ông Đoàn khoanh tay trước ngực, nói một cách vô cùng trịnh trọng:
“Ba muốn khảo nghiệm ý chí của cậu ta, ít nhất phải kiên nhẫn một chút, biết nhường nhịn một chút, như vậy sau này hai đứa cưới nhau về thì sẽ không dễ nảy sinh tranh cãi. Chỉ cần hiền lành, chăm chỉ, chịu khó, có chí cầu tiến, nghe lời vợ như ba là được rồi. À quên, còn phải xem nó có tật xấu gì hay không nữa. Cho nên muốn cưới con cũng được thôi, điều kiện duy nhất là theo ba làm ruộng nửa tháng!”
“Một chút” điều kiện mà ông nói dài như sớ, Đoàn Mễ không ngăn cản, cha cô vẫn tiếp tục lẩm bẩm một mình.
Bà Đoàn vuốt vuốt trán, cái tính này của ông nhà khó mà sửa được, nhưng có một điều ông nói rất đúng, ông là điển hình cho một người đàn ông biết nhường nhịn vợ.
Kể từ khi nhà họ Đoàn trở thành đại gia giàu nhất Hải Thành thì công việc bên dưới đều có người làm hết, họ chỉ cần bỏ tiền ra đầu tư, cuối tháng kiểm kê sổ sách rồi thỉnh thoảng đi nhìn xem công ty ra sao.
Họ sở hữu nhiều công ty nông nghiệp, hoặc là nói, ông bà Đoàn là chủ của tập đoàn nông nghiệp Hải Thành.
Cả nhà họp bàn về vấn đề của Đoàn Mễ, ai nấy đều nhất trí phải khảo nghiệm Phó Tinh Khiêm thật kỹ.
Đoàn Mễ nghe lời mẹ, mở chặn, gọi điện thoại cho Phó Tinh Khiêm rồi để cha của cô nghe.
“Cậu Phó, chuyện lần trước cậu nói muốn cưới con gái tôi, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Ngày mai, năm giờ sáng cậu qua đây gặp tôi nhé?”
Một câu này làm Phó Tinh Khiêm ngơ ngẩn, rất lâu sau đó, khi ông Đoàn lên tiếng gọi anh thêm vài lần, anh mới kích động đáp:
“Vâng.”
Mặc dù chẳng rõ tại sao họ đổi ý, cũng không biết có thứ gì đang chờ anh nhưng anh biết mình phải nắm bắt cơ hội này.
…
Sáng hôm sau, Đoàn Mễ dậy thật sớm nấu cơm cùng mẹ mình, chuẩn bị hai hộp cơm để cha mang đi làm.
Đoàn Mễ vẫn đang lo lắng bất an, cảm thấy ba cô không nên thử thách Phó Tinh Khiêm kiểu này, nhưng ông ấy nhất định muốn tự mình kiểm tra nhân phẩm của anh.
Mặt trời vừa ló sau hàng cây, Phó Tinh Khiêm liền đến. Anh mang giày thể thao đơn giản, quần tây và áo thun, cả người trông xán lạn hơn ngày hôm trước rất nhiều.
Phó Tinh Khiêm chỉ thấy cha của Đoàn Mễ xách theo hai cái hộp đi về phía anh, sau đó nói:
“Cậu muốn cưới con gái tôi phải không?”
“Vâng, bác định đi đâu sao?” Phó Tinh Khiêm lịch sự hỏi.
“Ra đồng.” Người đàn ông trung niên đáp, đánh giá anh một lượt rồi nói: “Cậu đi theo tôi.”
Phó Tinh Khiêm không hiểu gì, nhìn vào trong biệt thự rồi nhíu mày bước theo cha vợ.
Giữa trưa hôm đó, người đàn ông trẻ mặt mũi lấm lem bùn đất ngồi xổm dưới tán cây đa, mồ hôi nhễ nhại trên trán, hai mắt đờ đẫn.
Sau một hồi vật lộn với việc cày đất, Phó Tinh Khiêm mệt rã rời, cả người không được khỏe, còn có cảm giác hoài nghi nhân sinh.