Toàn bộ công việc của công ti đều tạm thời rơi vào trên vai anh trợ lý, ai ai cũng biết, Phó Tinh Khiêm xin nghỉ để về quê! Có người hỏi không phải sếp sinh ra ở thành phố này sao, liền nghe mọi người đáp:
"Sếp về quê vợ cơ, để ra mắt gia đình bên vợ đấy."
Con người cuồng công việc quanh năm không nghỉ ngày nào như Phó Tinh Khiêm lại trực tiếp xin nghỉ một tuần với lý do phải bảo vệ hạnh phúc gia đình.
Cha Phó sau khi nghe tin liền cảm thấy anh đang gây sự, ông hơi giận, gọi con trai tới gặp mặt. Thấy Phó Tinh Khiêm kéo vali theo, ông càng tức tối hơn:
"Cô ấy không thích con, nếu thích đã chẳng bỏ chạy rồi. Con thế này thì mặt mũi Phó gia để ở đâu hả?”
Ông dễ dàng tra ra được chuyện cô tình nhân gần nhất của Phó Tinh Khiêm rời đi, thậm chí con ông còn tìm tới tận nơi một lần mà người ta vẫn chẳng thèm quan tâm. Đây rõ ràng đang tát vào mặt Phó gia một cái!
Cha Phó nhíu mày:
"Miễn cưỡng là không hạnh phúc, con hiểu ý ba chứ?"
Ông định giáo huấn Phó Tinh Khiêm một hồi để anh biết điều mà bỏ cuộc, dù sao con ông ưu tú như vậy, muốn tìm vợ cũng đâu khó khăn gì. Thậm chí vô số phụ nữ còn đang ấp ủ hy vọng được làm con dâu của ông kia mà.
Nghe nói, Đoàn Mễ là một cô gái từ nông thôn đến, không phải tiểu thư danh gia vọng tộc.
Nói nhiều như thế, chủ yếu là cha Phó mất mặt vì người ta chê Phó Tinh Khiêm nhà ông.
Phó Tinh Khiêm vô cùng bình tĩnh siết chặt vali trên tay:
"Lần này con đi đón cô ấy cũng là rước cháu nội về cho ba."
"Cái gì?"
Cháu nội, hai chữ này đơn giản đánh gục ông bà Phó, cha Phó đã mong ngóng được ẵm cháu từ lâu. Ông từng nghĩ với tính khí của thằng con mình thì chờ ông xuống lỗ chắc vẫn không thể yên lòng nhắm mắt đâu, ông sợ Phó gia không có người nối dõi!
Vậy mà, bây giờ… Ông Phó lập tức thẳng lưng, đổi giọng:
“Con đi nhanh lên! Đi luôn một tháng cũng được, công ty cứ để ba lo. Nhưng mà con phải nhớ miễn cưỡng không hạnh phúc, đừng ép con gái nhà người ta quá.”
Ông Phó lật mặt còn nhanh hơn lật bánh, ông gấp gáp đá thằng con ra khỏi nhà, bắt nó đi tìm cháu về cho ông.
Phó Tinh Khiêm quả thật cũng rất gấp, anh chỉ biết Đoàn Mễ quê ở huyện X, Hải Thành, về phần địa chỉ cụ thể thì cô chưa từng nói, cái này khó mà tra được.
Dẫu vậy, vì tương lai vợ đẹp con ngoan của mình, anh sẽ không bỏ cuộc.
…
Hải Thành.
Đoàn Mễ về tới nhà liền phát hiện cô mới đi mấy năm mà căn biệt thự nhỏ trước kia đã đổi thành biệt thự kép đồ sộ.
Cô đi nhầm địa chỉ sao? Đoàn Mễ ngơ ngẩn đứng trước cổng, đi tới đi lui một lát liền gãi gãi đầu xác định đây đúng là nhà mình.
Bình thường gọi điện thoại cho cô cha mẹ chỉ hỏi cô cần tiền sinh hoạt không, cuộc sống ở thành phố thế nào, đã ăn cơm chưa chứ cô không hỏi chuyện làm ăn của cha mẹ.
Đoàn Mễ ấn chuông cửa, lát sau liền có người chạy ra đón. Bởi vì đi gấp và tạm khóa điện thoại nên cô chưa kịp thông báo, cha mẹ cũng không biết cô trở lại.
Một cô gái nhỏ đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy Đoàn Mễ thì ngây như phỗng, lát sau mới vui vẻ gọi:
“Chị Mễ!”
“Trúc Thanh?” Đoàn Mễ nhận ra người này, là giúp việc của gia đình cô.
“Chị về sao không báo trước chứ? Em, em lập tức đi gọi ông bà chủ!”
Trúc Thanh mừng như điên lao vào trong nhà, ông bà Đoàn mới bàn nhau khi nào có thời gian phải bỏ công việc lại đi thăm con gái thì thấy người giúp việc hổn hển chạy tới:
“Ông bà chủ, chị, chị Mễ về rồi ạ!”