“Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, dẹp cái suy nghĩ không an phận kia đi.” Phó Tinh Khiêm trực tiếp đánh phủ đầu với người đối diện.
“Chắc cậu hiểu lầm gì rồi, tôi chỉ là hàng xóm cũ của Đoàn Mễ thôi.” Tiêu Huân Phong cười cười, trong lòng thì thầm đánh giá người trước mắt, cũng không biết ở đâu nhảy ra, tự nhận là chồng của Đoàn Mễ? “Tôi định đến nhà Đoàn Mễ chơi, lát nữa gặp.”
Một câu này như cái tát thật mạnh vào mặt Phó Tinh Khiêm, bởi vì ngay cả khi anh muốn chịu trách nhiệm với Đoàn Mễ, mạnh mồm bảo rằng cô là vợ chưa cưới của anh nhưng ai công nhận điều đấy?
Không ai cả.
Đoàn gia bây giờ hận anh thế nào anh biết rõ.
Tiêu Huân Phong vẫy tay rồi bước nhanh ra khỏi siêu thị, hoàn toàn không đặt Phó Tinh Khiêm vào trong mắt.
Hai người mỗi người một vẻ, so với sự lạnh lùng cao ngạo của một vị công tử thế gia nhà giàu như Phó Tinh Khiêm, chàng bác sĩ ôn hòa dịu dàng càng thuận mắt các cô các chú hơn.
Đoàn gia.
Sau khi Đoàn Mễ trở về chưa lâu, Tiêu Huân Phong mang theo một túi trái cây ghé thăm.
Cha mẹ Đoàn cũng rất lâu rồi mới gặp lại cậu thiếu niên nhà hàng xóm này, vừa thấy liền tay bắt mặt mừng.
“Cháu về Hải Thành khi nào thế? Bác cứ nghĩ cháu sẽ ở lại thủ đô làm việc chứ!” Mẹ Đoàn che miệng, liên tục khen: “Đã trưởng thành thế này rồi sao? Bác nghe Mễ nhà bác nói cháu hiện tại đang là bác sĩ của bệnh viện trung ương, giỏi quá đi mất!”
Tiêu Huân Phong mặc áo sơ mi màu trắng đơn giản, quần tây ôm lấy hai chân thon dài của anh, trông vừa trẻ trung vừa lịch thiệp.
“Vừa chuyển về Hải Thành hai tuần thôi ạ, nhiều việc quá nên cháu không có thời gian ghé thăm hai bác.”
Cha Đoàn hiếm khi lộ ra biểu tình ưng ý, ngày trước ông thường dẫn thằng nhóc này đi câu cá, kỹ năng không tệ đâu.
Mọi người vô cùng chào đón Tiêu Huân Phong, mà Đoàn Mễ thì cứ nhớ đến mấy lời anh nói với mình lúc chiều. Cái gì mà “anh có cơ hội không”, xấu hổ quá đi mất!
Mẹ Đoàn tự tay xuống bếp để nấu cơm tối, Đoàn Mễ cũng ở bên cạnh nhặt rau phụ cho đỡ buồn chán. Thấy con gái cứ đăm chiêu, bà cười trêu:
“Nếu mẹ nhớ không nhầm Huân Phong là mối tình đầu của con hả?”
“Mẹ!” Cô gái nào đó đỏ mặt. “Chuyện lúc nhỏ rồi, đừng nhắc nữa ạ! Mấy lời bông đùa của con nít sao có thể tính chứ?”
“Người ta muốn tính thì sao?”
Mẹ Đoàn bỗng trở nên nghiêm túc:
“Nhìn ánh mắt của thằng bé kia, nói không chừng thật sự có ý với con đấy.”
Đoàn Mễ bỗng im bặt, lát sau mới lắc đầu:
“Chắc không đâu ạ.”
Nếu thật sự thích thì sao phải chờ đến tận lúc này? Mà chưa kể cô còn đang mang thai con của người khác, chẳng ai chấp nhận nổi đâu. Cho dù giả vờ mạnh mẽ đến chừng nào đi nữa, trong lòng cô vẫn tồn tại hình bóng người đàn ông họ Phó kia, tạm thời sẽ không quên được.
Nửa tiếng sau đó, Phó Tinh Khiêm cũng mang theo một túi quà tới trước cửa Đoàn gia.
Anh vừa đến gần cửa liền có người nhận ra anh, bảo vệ đã được dặn dò kỹ, lập tức tiến lên chặn lại.
“Xin lỗi anh, bà chủ có lệnh không chào đón anh, mong anh rời khỏi đây, đừng làm khó chúng tôi.”
Trên gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông thoáng qua một tia rét lạnh, bình thường bởi vì Đoàn Mễ nên anh mới nhẫn nhịn, không có nghĩa là ai cũng có thể trèo lên đầu anh ngồi. Anh là quý công tử của Phó gia, ở Đế Thành chưa từng bị người ta đánh mặt như vậy bao giờ.
Anh kiềm lại cơn tức, nhàn nhạt hỏi:
“Tại sao tôi không được vào?”
“Đây là lệnh của ông bà chủ, tôi cũng không biết.” Bảo vệ nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người của anh mà lạnh sống lưng.
Nếu có thể, Phó Tinh Khiêm thật muốn dùng bạo lực để xông vào đó nhưng anh biết mình phải nhẫn nhịn!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!