Là do người này vốn không có bài xích hắn đi. Vệ Kiêu nghĩ như vậy, cũng chỉ có thể lý giải như vậy.
Cơ mà cách nói của Giang Tấn cũng không có sai.
Chỉ là…
“Em cũng không chịu đấu tranh một chút à?”
Vệ Kiêu cười cười nữa cắn lên môi hắn một cái vừa nói.
“Biết rõ đánh không lại còn đánh, tôi cảm thấy tôi không phải người bốc đồng như vậy.”
Giang Tấn bệt miệng nói. Sau đó Vệ Kiêu nghe hắn thì thầm trong miệng: “Tôi không giống anh, sau lưng còn có một Vệ gia. Tôi chỉ có một mình thôi. Tôi chỉ muốn sống tốt.”
“Vậy nên anh làm gì thì làm, đừng để người nhà anh đến tìm tôi gây phiền phức là đủ rồi.”
Vệ Kiêu mém chút là tức đến bật cười. Hắn nghĩ người này rất có tiềm chất chọc giận hắn. Nhưng hắn giận thì giận, giận người này không biết đấu tranh, giận người này không chịu tin tưởng hắn thôi chứ có thể làm gì. Người này nói đến đáng thương thế mà. Hắn chỉ đành dùng hành động để chứng minh hắn nghiêm túc với người này mà thôi.
Giang Tấn đang bị kỳ mẫn cảm ảnh hưởng tâm trạng thì một hồi thiên toàn địa chuyển kéo tới. Đợi hắn từ trong choáng váng tỉnh hồn lại thì đã thấy bản thân bị người đè trên giường đơn chẳng lớn mấy.
“Nếu em đã có nhận thức này rồi thì cứ tiếp tục vậy đi. Không cần lại nói mấy câu khiến tôi khó chịu, tôi cũng sẽ không khiến em khó chịu.”
“Ưm…”
Giang Tấn chẳng kịp nói gì môi đã bị chặn lấy, quần áo trên người cũng bị lôi kéo lên.
Ở trước khi hoàn toàn mất đi lý trí, hắn chỉ kịp nghĩ tại sao người này có thể thờ ơ trước tin tức tố Alpha trong kỳ mẫn cảm lại càng có tính công kích như vậy. Nhưng hắn cũng tự lý giải cho mình rằng, là bởi vì cấp bậc của hắn quá thấp nên vậy đi…
…
Hạ Mễ Chúc được người đàn ông mang về đến phòng, dù chưa bị làm gì toàn thân đã như sắp chín đến nơi.
Thật sự là quá xấu hổ!!! Người của cả căn cứ tiền tuyến đều thấy hết rồi…
Hạ Mễ Chúc hai tai bụng mặt vùi trong khối chăn được xếp như miếng đậu hủ của Lộ tiên sinh, gắng mãi cũng không khiến cho nhiệt độ trên mặt cậu hạ xuống.
Cơ mà Lộ tiên sinh đã lâu không được ăn thịt tiểu Beta tỏ vẻ cậu không cần phải làm mát đâu. Bởi vì sau đó hắn sẽ lại đốt thêm nhiều lửa nữa trên người cậu, tốt nhất là nơi nào cũng nóng mới chứng tỏ được sự nhớ mong của hắn.
“Ư ha… Hức hức…”
Tiểu Beta bị người ăn hiếp đến khóc rắm rức trong ngực nam nhân, ai nghe còn tưởng Lộ Nguyên Hầu đánh cậu cũng nên.
“Khóc cái gì?”
Lộ nào đó miệng thì hỏi, động tác dưới thân chỉ có càng tàn nhẫn mà giã nát cái nơi đã sinh cho hắn ba đứa con đến mềm như nước, nóng bừng lên như được đốt lửa.
“Ư ư ư… Nhanh… Nóng… Ư ha…”
Hạ Mễ Chúc lung tung rối loạn mà lắc đầu nguầy nguậy, tiếng có tiếng không mà tỏ vẻ.
“Được.”
Lộ nào đó như bắt được tín hiệu, càng thêm ra sức.
Tiểu Beta triệt để tắt tiếng, chỉ có không ngừng há ra miệng nhỏ theo bản năng cố gắng hít thở. Tiếng rên rỉ ngọt ngào bị thay thế bằng tiếng thân thể va chạm vào nhau cùng tiếng nước ướt át sắc tình đến cực điểm.
Hạ Mễ Chúc đã không còn biết gì nữa mà mặc người đòi hỏi. Cậu chưa từng thấy một Lộ Nguyên Hầu nào như vậy cả. Cho dù là lúc đối phương vào kỳ mẫn cảm quyết liệt nhất cũng không có khó chống đỡ đến thế.
Hay là bởi vì cậu đã trở nên mẫn cảm đến mức chịu không nổi Lộ tiên sinh chơi đùa tàn nhẫn như vậy rồi…
…
Trong căn phòng cách đó không xa, giường đơn chỉ có thể nằm một người nam nhân thước tám thước chín, nay lại nằm hai người giống vậy không ngừng lộ ra vẻ miễn cưỡng quá mức. Nếu không phải hai thân hình đó quấn lấy nhau, đôi chân dài màu sắc khỏe khoắn chồng chéo lên nhau thì còn lâu nó mới chứa nổi họ.
Khung cảnh đặc biệt hài hòa ấm áp như vậy nếu không tính đến giới tính của họ thì nó đã trở nên hoàn mỹ rồi.
Giang Tấn bị người ôm vào trong ngực, đầu đáp lên bắp tay nhìn thì có vẻ mềm yếu nhưng cứng đến đầu hắn phát đau mà theo bản năng nhúc nhích tìm vị trí tốt hơn để gác lên. Chỉ là hắn động như vậy lại khiến cho cả bản thân và người kia đều bị đánh tỉnh.
“Em có thể đừng như chó nhỏ dụi dụi lung tung vậy không.”
Giọng nam quyến rũ lại khàn khàn khiến Giang Tấn cứng đờ một chút. Nhưng hắn cũng nhanh chóng nhớ đến tình huống hiện tại của mình cùng những đoạn ký ức đứt quãng trong quá trình hắn cùng người kia trải qua kỳ mẫn cảm. Đại loại thì chẳng khác gì đang đánh nhau cả… À không, là hắn đánh người kia, còn người kia lần nào cũng dễ dàng chế phục được hắn. Sau đó là một trận trừng phạt theo cách thức mạnh bạo nhưng chẳng kém phần sắc tình ướt át…
Thật lòng mà nói, Giang Tấn cảm thấy đặc biệt cạn lời với quá trình đã diễn ra trước đó.
Rốt cuộc là người này tìm thấy sự vui thích gì ở trong cuộc làm tình này nhỉ?
Là cảm giác chinh phục và làm chủ sao?
Nhưng không thể không công nhận, cảm giác nằm dưới cũng rất tốt… Khụ…
“Làm sao vậy?”
Vệ Kiêu có vẻ vẫn còn buồn ngủ nên nữa hỏi, nữa lại theo bản năng sờ soạn thân hình rắn chắn khiến hắn yêu thích dưới tay, mặc cho người kia giãy giụa muốn thoát ra cũng không hề trở ngại hắn quấy rối chút nào.
Không biết có phải là do tâm trạng thả lỏng hay không mà Giang Tấn nhạy cảm ngửi thấy một mùi vị khác thường. Bởi vì khắp nơi trong căn phòng đều bị mùi nước biển của hắn nhiễm lên nên khi mùi vị kia xuất hiện liền bị hắn bắt lấy.
Đó là thứ hương vị thanh mát khiến lòng người sảng khoái. Cho dù là Giang Tấn đang còn trong kỳ mẫn cảm cũng cảm thấy dễ ngửi.
Cơ mà hắn sao lại cảm thấy tin tức tố của Alpha khác dễ chịu nhỉ?
Là mùi bạc hà.
Là tin tức tố của người kia đi.
“Em ngửi cái gì?”
“Ngửi mùi bạc hà. Thơm lắm.”
Alpha trong kỳ mẫn cảm dù cho có thỏa mãn tâm sinh lý thì thể lực vẫn bị hao mòn quá mức. Mùi vị kia khiến Giang Tấn cảm thấy thoải mái hơn nên hắn theo bản năng mà ngửi lấy.
Chỉ là hắn không biết lời nói của mình có bao nhiêu chọc người xao động. Vậy nên thời điểm bị người đè ra làm, đồng thời bị người dùng tin tức tố Alpha khiêu khích đến mức đau đớn toàn thân mà kỳ mẫn cảm bùng nổ trở lại, hắn mới nhận ra mình sai quá sai.
Nhưng làm sai thì phải lãnh hậu quả.
Có điều hậu quả này cũng quá lớn rồi.
“Hức… Đừng cắn… A!”
Tuyến thể sau gáy bị răng nanh của người kia phá khai, cho dù tin tức tố không rót vào người hắn thì cũng đau lắm.
Trong cơn mê mang Giang Tấn thề, sau này hắn sẽ không lại khen mùi vị của người này một lần nào nữa hết.
“Em ngửi xem. Thơm không?”
Người phía sau vừa đỉnh hông vừa trầm thấp hỏi hắn.
Nhưng Giang Tấn sao có thể hai lần đạp vào một vết xe đổ được cơ chứ.
Thế là hắn nói: “Không thơm…”
“…”
“Hức a a!.. Không! Nhanh quá… Ư ư… Anh lại làm sao nữa!!.. Hức…”
“…”
“Hức… Tôi sai rồi…”
“Sai chỗ nào?”
“Hức a… Không biết… Ư ư…”
“…”
“Ha hức! Anh quá đáng!”
“Tôi cho em biết thế nào là quá đáng hơn nữa!”
“A! A!..”
Tiếp sau đó là một trận đơn phương ức hiếp đến máu chảy thành sông.
Giang Tấn lần nữa hồi tỉnh lại chuyện này thì sâu sắc kiểm điểm lại bản thân. Dù hắn chẳng biết bản thân làm sai cái gì nhưng cứ kiểm điểm lại trước đã. Nếu không lần sau hắn nhất định sẽ chết trên tay người kia mất… Số hắn thật khổ…