Qua rằm tháng Giêng thì khách đến Nông Gia Nhạc cũng dần thưa thớt. May là Kiều Vãn Tình cơ trí, thừa dịp đợt trước đông khách bán hết rau ở hai vườn đi rồi, chỗ rau còn lại còn đang trong quá trình sinh trưởng.
Hơn nữa mấy ngày nữa thì trường học cũng khai giảng, không ít rau có thể mang sang bên đó bán.
Thêm vào đó có một số quán ở trấn trên thấy rau dưa của Nông Gia Nhạc bán vô cùng tốt, người tới ăn cơm cũng nhiều thì biết được là rau dưa nhà Kiều Vãn Tình ăn ngon. Có một vài tiệm cơm nhỏ cũng tới chỗ cô để mua rau.
Cho nên tạm thời cô không cần lo lắng rau dưa sẽ bị ế.
“Hôm nay lại đi giao nhiều rau hả?”
Hôm nay cậu hai qua đây hỗ trợ Kiều Vãn Tình lại ôm một đống lớn rau dưa đi giao. Ông vừa vui vừa kinh ngạc. Mấy ngày nay thì việc làm ăn tương đối ảm đạm, thậm chí bên Nông Gia Nhạc còn không dùng hết 10 cân mỗi ngày.
Bởi vì bên này cô cũng không cần quá nhiều người trợ giúp, trong nhà mợ hai cũng có việc nên mấy ngày nay toàn là một mình cậu hai giúp cô đi giao rau. Ông ấy là đàn ông sức lực lớn, Kiều Vãn Tình chỉ cần hái rau cho vào túi là được, vì vậy công việc của cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Kiều Vãn Tình lau lau trán mình, nói: “Bà chủ của Nông Gia Nhạc tìm được một khách hàng của mình, nửa tháng giao cho người ta một lần.”
Bà chủ Thái là một người rất có đầu óc kinh doanh. Bà thấy việc bán rau tươi kiếm được khá nhiều tiền lãi, hiểu rằng rau nhà Kiều Vãn Tình rất được khách hàng ưa chuộng. Vì vậy bà bắt đầu tìm kiếm các khách hàng cố định, kiếm được không ít khách hàng nhiều tiền ở trên huyện cùng C thị. Vì thế mỗi nửa tháng bà đều bảo nhân viên đi giao cho họ một lần.
Như vậy thì bà sẽ có khách quen của mình, vừa có lợi cho mình, vừa có lợi cho cả Kiều Vãn Tình.
Kiều Vãn Tình thật sự bội phục sự cơ trí của bà.
Nhưng đồng thời cô cũng không hiểu, bà kiếm được nhiều tiền như vậy rồi vì sao lại phải tiếp tục moi tiền người ta vậy?
“Bà chủ Thái rất giỏi buôn bán nha!”
“Đúng ạ,” Kiều Vãn Tình bỏ đồ ăn trên đất vào trong bao tải, “Nếu không nhờ bà ấy thì rau nhà cháu sẽ phải bỏ đi nhiều lắm.”
“À đúng rồi, cháu có suy xét muốn thuê thêm một ít đất ở bên núi Tây bên kia để trồng một ít rau dưa không? Hiện tại không phải đang thịnh hành việc người ta tự hái đồ ăn sao? Đến lúc đó chúng ta trồng sau đó cho bọn họ tự đi thu hoạch, khẳng định cũng kiếm được không ít nha.”
Kiều Vãn Tình nhanh nhẹn vác bao tải lên xe, nói với cậu hai: “Cháu đã đồng ý với bà chủ Thái không bán rau sống rồi.”
Hơn nữa hiện tại cô cũng không có nhiều thời gian rảnh như vậy. Mấu chốt là bạn nhỏ Khẩu Khẩu một ngày cũng chỉ đi tiểu có nhiêu đó thôi, tuy rằng có thể pha vào trong nước, nhưng nếu pha quá loãng thì tác dụng cũng sẽ giảm đi.
Cậu hai nghe vậy, cười ra tiếng nói: “Bà chủ Thái như này thật quá gian trá rồi!”
Sau khi sắp xếp việc trong nhà xong, Kiều Vãn Tình cuối cùng cũng có thể yên tâm đi C thị xem quán bán đồ chay.
Hiện tại cô có chút do dự. Lúc đầu cô định sẽ ghi món người ta gọi, nhưng nhỡ đâu về sau việc làm ăn của quán quá tốt, nhu cầu của mọi người lại lớn, cô không thể làm xuể được.
Cô cũng lo lắng nếu mình làm đầu bếp của quán thì không còn thời gian lo việc ở nhà nữa, nhưng nếu thuê đầu bếp…… cô làm gì có tiền chứ?
Không chỉ có vậy, cô còn rất nhiều nghi vấn khác nên cô chuẩn bị đi đến quán đồ chay kia tìm ông chủ hỏi thăm một số vấn đề để xử lí sao cho thích hợp.
Kiều Vãn Tình vốn dĩ không định mang Khẩu Khẩu đi theo, cô định đi về trong ngày luôn.
Nhưng Cố Yến Khanh lại nói với cô là thời gian làm việc của ông chủ kia có chút kỳ quái, toàn là ngủ ngày rồi làm đêm. Ban ngày nếu cô muốn gặp được ông ấy, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Người này cũng quá kỳ lạ rồi.
Kiều Vãn Tình cũng không còn cách nào khác đành phải ngủ lại ở nơi đó một đêm, mang theo Khẩu Khẩu đi cùng.
Từ trấn lên C thị hết khoảng hai giờ nếu tự mình lái xe. Nhưng nếu không lái xe thì lại vô cùng phiền phức, đầu tiên phải đi xe từ huyện mình đến huyện Lâm Thủy, sau đó lên huyện Lâm Thủy lại tiếp tục ngồi xe đi C thị.
Lần trước cô đi X thị vừa vặn quen được một người, đi nhờ xe của người ta. Nhưng lần này cô lại không may mắn như vậy.
Thật ra ở trấn trên cũng có xe đi đến thẳng C thị. Nhưng xe đó không đi cao tốc, phải đi đường xóc nảy năm sáu tiếng đồng hồ mới có thể tới nơi. Nghe nói cái đường đó vô cùng khó đi, Kiều Vãn Tình lại mang theo con nhỏ nên không tiện, đồ vật cô mang cũng không nhiều lắm, nên vẫn lựa chọn đổi xe.
Lăn lộn nửa ngày khi tới C thị cũng là giữa trưa. Trùng hợp là Cố Yến Khanh đang vội làm một hạng mục, không thể tới đón cô được nên sắp xếp cho tài xế đến đây đón cô.
Thoạt nhìn tài xế hơn 30 tuổi. Anh ta tự giới thiệu mình tên là Phùng Kỳ.
Phùng Kỳ? Kiều Vãn Tình không khỏi nhìn thật kỹ người đàn ông trước mắt.
Anh ta cũng là một nhân vật trong sách.
Nhưng mà hiện tại anh ta vẫn còn trẻ. Trong sách lúc anh ta xuất hiện đã hơn 50 tuổi rồi nên mọi người đều gọi anh là Phùng thúc.
Phùng thúc hơn nửa đời làm tài xế cho Cố gia, có thể nói là vô cùng trung thành, Cố gia đối xử với ông cũng không tồi, nhưng trong sách…… ông bị đứa con vai ác nhà mình xúi giục.
Khụ khụ.
Chỉ số thông minh của Cố Tư Kiều khá cao, rất giỏi nắm nhược điểm của người khác. Người ở Cố gia còn có một vị quản gia, nhưng thời gian làm việc cho Cố gia lại ít hơn so với Phùng thúc rất nhiều. Trong sách người đó xuất hiện khi mới vào Cố gia được tám năm, nhưng lại nhận được hết các đãi ngộ vô cùng tốt.
Cho nên Cố Tư Kiều nắm lấy điểm này, tẩy não cho Phùng Kỳ là Cố gia đối xử với ông ta bất công làm người đàn ông trung hậu đó bất mãn trong lòng. Dưới sự chỉ dẫn của Cố Tư Kiều, thậm chí Phùng Kỳ còn động tay động chân với xe của nam chủ, muốn làm nam chủ xảy ra tai nạn giao thông rồi chết.
Đương nhiên là vai chính có hào quang của vai chính không thể chết được, chiếc xe đó lại được Cố Yến Khanh dùng……
Kiều Vãn Tình thở thật dài một hơi, đây đúng là con mẹ nó nghiệt duyên rồi!
Phùng Kỳ dẫn bọn họ tới khách sạn trước. Kiều Vãn Tình đã đặt xong một phòng đơn lớn ở khách sạn này trên mạng, nơi này cách quán đồ ăn chay trong miệng Cố Yến Khanh rất gần.
Hiện tại Khẩu Khẩu đã lớn hơn rồi, không giống lúc trước vừa tới thành phố vô cùng hưng phấn. Hiện tại nó hiểu chuyện hơn, biết thẹn thùng, luôn dùng ánh mắt tò mò lại “cao lãnh” đánh giá mọi thứ xung quanh, đánh quá thế giới náo nhiệt không giống hoàn cảnh sống bình thường của nó. Lúc nào cao hứng thì túm lấy vạt áo của Kiều Vãn Tình mà cười.
Làm xong thủ tục nhận phòng, Phùng Kỳ giúp cô mang đồ đạc vào trong khách sạn. Cuối cùng, anh lễ phép nói với Kiều Vãn Tình: “Tiên sinh nhà chúng tôi muộn một chút mới có thể qua đây được. Kiều tiểu thư để đồ đạc xuống rồi tôi đưa Kiều tiểu thư đi ăn cơm. Kiều tiểu thư có thêm yêu cầu gì khác có thể nói với tôi để tôi giúp cô.”
“Không cần phiền như vậy, anh đi về trước đi.” Kiều Vãn Tình chuẩn bị gọi cơm hộp, từ bé cô đã không được nuông chiều rồi.
Về đồ ăn của Khẩu Khẩu thì cô mang theo sữa bột cùng cháo bột tới, chờ chút nữa pha cho nó ăn là được.
“Kiều tiểu thư, tiên sinh đã dặn là tôi phải phục vụ cô thật chu đáo. Cô xem tí nữa cô muốn ăn gì đi.”
“……” Quả là tác phong của Cố Yến Khanh, bá đạo như vậy. Kiều Vãn Tình suy nghĩ một chút, “Vậy anh tùy tiện tìm một nhà ăn nào đó ở gần đây đi, sau đó giao cho tôi một món canh một món mặn là được. Làm phiền anh!”
Phùng Kỳ làm theo lời cô. Kiều Vãn Tình đặt Khẩu Khẩu trên giường, cho nó chơi con lật đật. Khẩu Khẩu đặc biệt thích con lật đật Cố Yến Khanh mua cho mình, chơi cả trăm lần cũng không chán.
Xem Khẩu Khẩu tự chơi con lật đật vô cùng vui vẻ, Kiều Vãn Tình đi thu dọn qua một chút đồ đạc. Mang theo một đứa nhỏ đi ra ngoài thật không tiện, như hiện tại, không có xe nôi, không có thảm chỉ có thể đặt Khẩu Khẩu nằm trên giường.
Nhưng hiện tại Khẩu Khẩu không còn là bạn nhỏ chỉ an phận nằm trên giường rồi. Nó vô cùng hứng thú với căn phòng mới này, lúc nào cũng muốn bò qua bò lại sờ sờ vào. Không để ý một lát là nó lại bò đến giường bên cạnh. Lại không để ý nữa thì nó có thể lăn từ trên giường xuống.
Cho nên cô cũng chỉ có thể tùy tiện thu dọn một chút, còn đâu lúc nào cũng phải trông Khẩu Khẩu, lo lắng cậu nhóc không một tiếng động bò đến mép giường. Đừng nghĩ là Khẩu Khẩu còn nhỏ, động tác của nó vô cùng linh hoạt, chỉ cần vài giây là bò được rồi.
Vừa sắp xếp xong đồ vật thì Kiều Vãn Tình nhận được điện thoại của Cố Yến Khanh.
“Cô đến khách sạn rồi?” Cố Yến Khanh hỏi cô.
“Ừ, tôi vừa đến.”
“Buổi chiều cô có thể tự đi dạo hoặc bảo Phùng Kỳ chở đi. Bên này tôi đang có việc, tạm thời chưa thể đi được.”
Vốn dĩ Cố Yến Khanh dành riêng hai ngày này đi chơi cùng bảo bối chưa từng gặp qua việc đời của mình, thuận tiện dẫn nó đi mua chút quần áo hay gì đó. Thế mà lại có một cuộc hợp tác vô cùng quan trọng bất ngờ diễn ra.
Không còn biện pháp, trước tiên Cố Yến Khanh chỉ có thể làm việc.
“Không sao đâu, anh cứ đi làm việc đi.” Kiều Vãn Tình không những không để ý mà còn lén lút cao hứng.
“Quán đồ chay kia tôi cũng đánh tiếng rồi, buổi tối tôi đưa cô đi, cùng nhau ăn cơm tối luôn.”
“Được, vậy……”
Kiều Vãn Tình còn chưa nói xong thì quay đầu đã thấy Khẩu Khẩu không biết từ khi nào đã bò đến mép giường. Có thể nhìn thấy mép giường quá cao nó sợ hãi nên muốn bò xuống, làm Kiều Vãn Tình đi vài bước thật xa ôm lấy đứa nhỏ ngốc nhà mình.
Cũng không biết bạn nhỏ nghĩ như nào, nhìn thấy chỗ cao nó sợ hãi nhưng quay lưng lại thì nó lại cảm thấy không có việc gì, không sợ hãi.
“Làm sao vậy?” Cố Yến Khanh nghe được động tĩnh bên kia của cô, bất giác khẩn trương lên.
“Không, không có việc gì.” Trong lòng Kiều Vãn Tình còn sợ hãi ôm Khẩu Khẩu, “Khẩu Khẩu suýt chút nữa rơi xuống giường thôi.”
“…… Nó không bị dọa sợ chứ?”
“Không đâu, nó còn không biết.” Đứa nhỏ ngốc nào đó được mẹ mình ôm còn tưởng mẹ chơi cùng nó, vui vẻ nở nụ cười, một chút cũng không ý thức rằng vừa nãy mình thiếu chút nữa rơi xuống giường, “Tôi cúp máy trước, cho Khẩu Khẩu uống sữa bột.”
“Được, lát nữa tôi qua đó.”
Ngắt điện thoại của Cố Yến Khanh, Kiều Vãn Tình nhìn Khẩu Khẩu xem hình ảnh trên áo của mình, tức giận dùng ngón tay chọc chọc nó rồi bất đắc dĩ xoa xoa đầu nó: “Con dọa chết mẹ rồi.”
Khẩu Khẩu được Kiều Vãn Tình ôm ngẩng đầu, chớp mắt to, vô tội nhìn cô. Một lát sau, bỗng nhiên nó mở miệng kêu: “Ma ma.”
Trong lúc nhất thời Kiều Vãn Tình còn cho rằng mình nghe nhầm. Dù cô cố gắng dạy như nào thì bạn nhỏ Khẩu Khẩu chín tháng tuổi vẫn chưa nói được “Ma ma”, bình tường toàn nói “ba” hoặc là “da” gì đó thôi.
Hiện giờ đột nhiên cậu nhóc lại nói là “Ma ma”, mặc dù âm điệu nghe hơi kỳ lạ một chút nhưng làm Kiều Vãn Tình cao hứng đến hỏng rồi, ôm Khẩu Khẩu hôn mạnh một cái. Cô còn không quên đăng lên vòng bạn bè khoe con mình đã biết gọi mẹ rồi.
Trước kia khi cô xem vòng bạn bè thấy mấy người làm mẹ cứ vui sướng mấy cái đâu đâu. Hiện tại đến mình làm mẹ mới phát hiện chỉ là những việc lông gà vỏ tỏi thôi cũng làm mình vô cùng vui sướng rồi.
Đăng xong, Kiều Vãn Tình lại ôm Khẩu Khẩu hôn một cái: “Bạn nhỏ Khẩu Khẩu của mẹ thật thông minh nha!”
Khẩu Khẩu biết mình được mẹ khen vô cùng vui vẻ, mông nhỏ cong cong lắc lắc vài cái.
Chạng vạng. Vì chuẩn bị đi gặp người ta nên Kiều Vãn Tình trang điểm qua một chút, bên trong mặc một cái váy đen, khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài rồi đi giày cao gót. Tóc cô cũng thả xuống dưới rồi dùng máy uốn tóc mình mang theo uốn một chút. Tuy rằng chỉ trang điểm cùng ăn mặc đơn giản nhưng nháy mắt khí chất của cô đã thay đổi.
Cố Yến Khanh tới đón cô. Nhìn tới cô, trong lúc nhất thời ánh mắt anh trì độn.