Thời gian cứ thấm thoát thoi đưa, một tuần nữa lại bắt đầu.
Kết quả của những cuộc phỏng vấn trước đều không như ý muốn, mười lần nộp CV thì mười lần nhận lại trái đắng. Nhan Lam ngồi trầm ngâm trước máy tính đọc hàng loạt email từ các công ty khác chuyển tới mà tâm trạng không thể khá lên nổi, cô không hiểu rốt cuộc vấn đề của cô nằm ở đâu, vì sao năm lần bảy lượt đều không thể tìm được một công việc mới.
Cô đã liên tục trượt phỏng vấn, không có bất kỳ công ty nào khác muốn nhận cô vào làm cả, Nhan Lam không biết mình đã sai cái gì, hoặc là thiếu kinh nghiệm, thiếu chuyên môn chỗ nào nữa.
Cô tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá bậc nhất thành phố này, kinh nghiệm làm việc suốt hai năm ở Lăng thị vô cùng vững chắc, hàng năm đều được thưởng nhân viên xuất sắc. Nhan Lam không phải quá mức tự cao về chính mình, nhưng cô cũng không nghĩ là mình tệ đến mức không có một công ty nào chịu tuyển dụng cô.
Cả Lăng Tử Quân cũng đã nói… nếu như để mất một nhân tài, người chịu thiệt sẽ là anh ấy.
Vậy thì vì sao đến tận bây giờ cô vẫn không tìm được công việc chứ?
Nhan Lam ảo não thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là không nhịn được gọi đến cho phòng nhân sự của công ty gần nhất mà cô vừa bị từ chối.
Sau từng tiếng tút tút kéo dài, cuối cùng cũng có người bắt máy.
Nhan Lam tự mình giới thiệu lại tên tuổi, sau đó trực tiếp vào thẳng vấn đề hỏi rằng rốt cuộc vì sao mà cô lại bị trượt phỏng vấn. Rõ ràng trước đó vẫn rất tốt kia mà, các cấp lãnh đạo cũng tỏ ra vô cùng hài lòng với biểu hiện của cô, thế nhưng vì sao lần nào trở về cũng nhận lại kết quả không như mong muốn! Nếu như không có câu trả lời thích đáng… Nhan Lam nghĩ cô sẽ mãi mãi không cam lòng buông xuống chuyện này.
Chủ quản phòng nhân sự đau đầu xoa xoa mi tâm, cô ta đã nói khéo rất nhiều lần nhưng Nhan Lam vẫn không bỏ qua, cố tình đào sâu muốn tìm hiểu ngọn ngành nguyên do.
“Cô Nhan à, tôi thật sự không thể giúp gì cho cô, các cấp lãnh đạo có quyết định của riêng họ.”
“Tôi biết, nhưng tôi vẫn mong có câu trả lời thích hợp cho việc này. Tôi cũng không giấu gì cô, tôi đã từng nộp CV cho rất nhiều công ty, nhưng kết quả không được tốt cho lắm. Tôi thực sự muốn biết vấn đề của tôi nằm ở đâu…”
Giọng Nhan Lam mang theo sự thành khẩn, chủ quản phòng nhân sự nghe vậy thì thở dài, cô ta nhìn xuống hồ sơ của Nhan Lam, trên đó được đánh dấu sao đặc biệt chú ý.
“Tôi không thể nói cụ thể bất cứ điều gì… nhưng mà điều tra lý lịch của cô có chút vấn đề…”
“Vấn đề?”
Nhan Lam khó hiểu, lý lịch của cô thì có gì ảnh hưởng chứ?
Chủ quản phòng nhân sự nhận ra mình đã lỡ lời nói hớ việc không nên nói, cô ta sững người im lặng hồi lâu không lên tiếng. Bầu không khí im lặng kéo dài khiến Nhan Lam càng thêm sốt ruột, cô gấp gáp hỏi lại:
“Xin cô đấy, xin cô hãy nói cho tôi biết lí do được không?”
“…”
Người phụ nữ kia cầm điện thoại mà lòng rối bời, cô ta cũng cảm thấy Nhan Lam tội nghiệp đáng thương, nghe giọng Nhan Lam liền biết cô không cam lòng với kết quả này, ngay cả cô ta cũng không nỡ đẩy một nhân tài như Nhan Lam sang công ty khác.
Nhưng mà hồ sơ này thực sự có vấn đề!
Nhưng mà hồ sơ này thực sự có vấn đề!
“Cô Nhan à, hay là cô thử nghĩ lại xem cô có đắc tội với cấp trên ở công ty cũ hay không?”
“Đắc tội… tôi- tôi làm gì mà…”
Nhan Lam ngơ ngác không biết lời nói của người phụ nữ này rốt cuộc có ngụ ý gì. Cô đắc tội với ai kia chứ? Nếu như là cấp trên, thì không phải là đang nói tới Lăng Tử Quân hay sao?
Gương mặt cô lúc này ngập tràn trong sự ngỡ ngàng, trước kia Nhan Lam cũng từng nghĩ tới trường hợp này, nhưng lần đó nói chuyện với Lăng Tử Quân, cô cảm thấy anh không phải là loại người thủ đoạn, âm hiểm thâm độc đến vậy.
Trong lúc Nhan Lam vẫn còn mải nghĩ ngợi, chủ quản phòng nhân sự công ty RB liền nhanh chóng cúp máy, cô ta dù sao cũng chỉ là người làm công ăn lương, đương nhiên là không muốn mình liên lụy tới những chuyện phức tạp của cấp trên.
Nhan Lam nhìn màn hình điện thoại tối đèn mà lòng ngổn ngang rối loạn.
“Rốt cuộc là vì sao chứ…?”
Cô cứ như thế ngồi thẩn thờ trên ghế, một lúc lâu sau điện thoại lại reo lên, tên hiển thị cuộc gọi đến chính là Lăng Tử Phong, Nhan Lam mới chậm rì rì bắt máy.
“Anh Tử Phong, tìm em có việc gì thế.” Cô không còn chút sức sống nào, thanh âm thều thào nghe không rõ ràng.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia thấy vậy thì bật cười, anh nhìn đồng hồ rồi trêu ghẹo cô:
“Cô nương mới ngủ dậy à?”
“Không phải… em chỉ là có chút không vui mà thôi.”
Giọng cô uể oải, gương mặt buồn rầu nhấn nút chấp nhận video call mà anh Tử Phong vừa mới gửi tới.
Trên màn hình, gương mặt một người đàn ông ôn hòa xuất hiện, anh nhìn cô khẽ cười:
“Em không vui à?” anh đưa tay xoa cầm, bắt đầu ngẫm nghĩ: “Có phải là vẫn chưa tìm được việc làm không?”
Lăng Tử Phong lúc nào cũng là người hiểu rõ Nhan Lam nhất, anh vừa nói liền trúng ngay tim đen cô.
“Đúng là vậy…”
Nhan Lam dù không cam lòng nhưng cũng phải thừa nhận: “Giống như những chỗ khác, họ từ chối tuyển dụng em.”
“Có nêu lí do không?” Lăng Tử Phong hỏi cô.
Nhan Lam rầu rĩ: “Họ không nói, nhưng em rặn hỏi thì chủ quản phòng nhân sự RB nói lý lịch của em có chút vấn đề, vậy nên không muốn tuyển dụng em.”
Thấy giọng nói ỉu xìu cùng với gương mặt buồn bực của Nhan Lam, Lăng Tử Phong ngoài cười trừ cũng không biết phải làm sao an ủi cô. Anh suy nghĩ một chút, lại nói:
“Đừng buồn nữa cô bé, không phải em vẫn còn đường lui đó à.”
Đường lui mà Lăng Tử Phong đang nói chính là Lăng thị, hôm trước Lăng Tử Quân có nói sẽ giúp cô, khi đó Lăng Tử Phong cũng ở ngay bên cạnh.
Nỗi lòng của Nhan Lam cũng chính là việc này, cô không muốn vào Lăng thị là bởi vì mối quan hệ phức tạp giữa bọn họ. Cô không muốn mình mãi mãi mang danh phận là con dâu của Lăng gia, là vợ của Lăng Tử Quân để có được những thành công đó.
“Anh cũng biết là em không muốn vào Lăng thị mà.”
“Thật ra gần đây em không còn tự tin vào chính bản thân của mình nữa.”
“Em cứ có cảm giác… những hào quang trước kia mà em nhận được đều là do nhà họ Lăng cho, là do Tử Quân cho em vậy. Mọi thứ không hoàn toàn thuộc về em.”
Nhan Lam mệt mỏi đưa tay ôm mặt, cô không dám đối diện qua màn hình nhìn Lăng Tử Phong nữa, lúc này cô chỉ hy vọng anh có thể lắng nghe những lời tâm sự của cô mà thôi.
“Lúc trước vừa ra trường thì em đã xin việc ở Lăng thị, khi đó phỏng vấn suôn sẻ, mọi thứ cứ như một lẻ thường tình vậy, em vào Lăng thị mà chẳng cần phải lo nghĩ, chỉ mang theo tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi kẹp trong CV.”
Chuyện cũ kể lại thật sự có quá nhiều cái khiến Nhan Lam ngỡ ngàng, cô cũng không nghĩ ngày trước mình gan dạ đến mức chỉ là một sinh viên vừa ra trường đã mộng cao nộp CV vào một tập đoàn lớn như Lăng thị.
“Nhưng em thực sự có tài kia mà, vì em có tài nên em mới được nhận vào đấy chứ.”
Lăng Tử Phong khuyên cô: “Em đừng nghĩ mọi thứ theo cái hướng tiêu cực như vậy. Thật chất em đã vô cùng xuất chúng rồi, em rất giỏi, em biết không?”
Nghe Lăng Tử Phong an ủi, tâm trạng của Nhan Lam cũng nguôi ngoai được một chút.
Nhan Lam khi còn ở trường đại học là một cô gái tràn đầy năng lực tích cực, lúc nào cũng tự tin với chính mình, không bao giờ chùng bước trước mọi khó khăn. Khi cô tốt nghiệp ra trường và vào Lăng thị làm việc, quả thực với năng lực của Nhan Lam, cô đã có được rất nhiều thành công mà hầu như lứa sinh viên vừa ra trường như cô ngày đó hoàn toàn không thể đạt được trong một thời gian ngắn đến vậy.
Chỉ là song song với thành công, Nhan Lam lại vướng vào những tin đồn tình ái với Lăng Tử Quân, sau đó hai người còn thực sự đi đến con đường hôn nhân. Khiến cho mọi nỗ lực của cô, toàn bộ mọi thứ đều được người khác cho rằng là cô dựa dẫm vào Lăng Tử Quân mà có được, chứ không phải là do thực lực của chính cô.
Nhan Lam có chút không cam tâm, dần dần cô như bị thôi miên vậy, cứ luôn sợ hãi và hoài nghi bản thân mình rằng cô không thực sự có tài…
“Tiểu Lam à, em phải tự tin vào chính mình chứ.”
“…”
“Nhan Lam trước kia luôn tràn đầy niềm tin vào chính mình biến đi đâu mất rồi? Sao tự dưng em lại biến thành một con rùa trốn trong cái mai cứng ngắc đó vậy hửm?”
“Hiện tại Lăng thị là sự lựa chọn tốt nhất của em. Bây giờ em cũng không tìm được công việc bên ngoài, mà Lăng thị lại trả cho em cái giá vô cùng cao, đáp ứng hết mọi nhu cầu của em, vì sao em lại phân vân chứ?”
Những gì mà Lăng Tử Phong nói không phải là không có lý, chỉ là Nhan Lam có chút e ngại. Hai năm ở Lăng thị làm thư ký cho Lăng Tử Quân đã là quá đủ với Nhan Lam rồi…
“Em thật sự không muốn làm cái bóng sau lưng Tử Quân nữa.”
Thanh âm của Nhan Lam có chút trầm, ngay lúc này người có thể khiến cho Nhan Lam tin tưởng để trò chuyện ra chỉ có Lăng Tử Phong mà thôi. Cô nghĩ nếu cô nói ra những lời này, hy vọng anh sẽ hiểu cho cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!