Chồng cũ ghen tuông thì sẽ mè nheo đến mức nào chứ?
Điển hình chính là Lăng Tử Quân đây… Trước khi ly hôn, mỗi ngày anh ấy đều trưng ra dáng vẻ lạnh lùng vô tình, không thèm quan tâm tới cô. Nghĩ tới anh ấy thì chỉ toàn là những ký ức không vui, chẳng bao giờ thấy anh cười với Nhan Lam dù chỉ là một chút.
Nhưng sau khi ly hôn thì sao? Anh ta bám lấy cô mọi lúc, dùng đủ mọi câu từ ngọt ngào và hành động quá đỗi ôn nhu dỗ ngọt cô. Nhan Lam nên phản ứng như thế nào mới phải đây? Chồng cũ cứ như vậy, cô sẽ gục ngã mất.
Nhan Lam cảm thấy trải nghiệm được chồng cũ quan tâm quá đỗi này thực sự rất kỳ lạ, vừa vui vừa bực mình, đủ thứ cảm xúc hòa lẫn vào nhau, khó lòng mà nói được.
Vui vì cô rất thích nhìn thấy anh vì mình mà ghen, nhưng lại cứ buồn bực khi nghĩ tới trước kia vì sao người đàn ông này lại đối xử với mình quá mức tàn nhẫn như thế.
Nhìn người đàn ông đang mặt dày ngồi trên cái ghế đối diện kia mà lòng cô cứ nôn nao cái cảm xúc quái lạ.
Bên cạnh, Lăng Tử Phong đã bắt đầu tức giận giành lại chủ quyền.
“Tiểu Lam nói muốn vẽ chân dung của anh kia mà.”
“Nhưng em ấy cũng không từ chối em.”
Lăng Tử Quân không thèm liếc nửa con mắt nhìn tới chỗ Lăng Tử Phong, lúc này hai người đàn ông tranh nhau cái việc làm mẫu vẽ cho cô, hệt như mấy đứa con nít đang giành kẹo giành đồ chơi vậy. Nhan Lam đỡ trán, có chút bất đắc dĩ.
Lăng Tử Quân nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt mang theo kiên định nói:
“Em quyết định đi.” Dường như anh ấy chắc chắn 100% rằng cô sẽ chọn anh vậy.
Nhan Lam hơi lo sợ, cô cũng không biết mình nên lựa chọn làm sao đây. Một bên là Lăng Tử Quân - chồng cũ mà cô vừa thương vừa giận, một bên là Lăng Tử Phong - anh trai mà cô quý mến không bao giờ muốn làm anh tổn thương.
Trong lúc cô lúng túng, Lăng Tử Phong cũng bắt đầu gây khó dễ.
“Phải, em đưa ra lựa chọn đi, một là anh, hai là Tử Quân.”
“…” Giữa hai người đàn ông, nên lựa chọn thế nào đây chứ?
“…” Giữa hai người đàn ông, nên lựa chọn thế nào đây chứ?
Vẻ mặt Nhan Lam méo xệch, cuối cùng cô kéo thêm một cái ghế lại chỗ Lăng Tử Quân, rồi đẩy Lăng Tử Phong ngồi xuống.
Hai người đàn ông nhìn cô khó hiểu, Nhan Lam hơi mím môi, nói:
“Bắt em chọn, em không chọn được. Vậy nên em sẽ vẽ hai người luôn, có đồng ý không?”
Nhan Lam nghĩ rồi, người lớn thì không nên lựa chọn, cứ dứt khoát lấy cả hai vậy.
Hai người đàn ông không ai nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn cô có chút buồn bực. Nhan Lam cũng hết cách, nhìn bọn họ ngồi cạnh bên nhau mà không liếc mắt tới nhau dù chỉ là một chút, mâu thuẫn tăng dần khiến bầu không khí u tối trông khó coi quá thể.
Nhan Lam cầm bút mà tay phát run, cô ló đầu ra khỏi bảng vẽ, nở một cười gượng gạo nhìn hai người.
“Hai anh có thể cười lên một chút không, đừng có suốt ngày mặt mày cau có.”
Nghe Nhan Lam nói vậy, Lăng Tử Quân và Lăng Tử Phong bất đắc dĩ phải nhếch môi lên cười. Nhìn nụ cười miễn cưỡng của hai người, Nhan Lam cũng phải thở dài.
Trông mặt họ thú vị thật đấy.
Nhan Lam đã lâu không vẽ, luyện lại tay nghề cũng không khó cho mấy. Tay cô thoăn thoắt phác họa đường nét trên gương mặt hai người.
Thời gian vẽ tranh rất nhanh chóng trôi qua, bức tranh hoàn thành trong nụ cười cứng ngắc của hai nhân vật mẫu. Nhưng vẫn hoàn mỹ lắm, nhìn vào sống động như thật vậy.
Lăng Tử Phong miệng lưỡi luôn hoa mỹ ngọt ngào, thường khen Nhan Lam khéo tay vẽ đẹp, nói đến gương mặt cô phải đỏ bừng cả lên.
Nhưng Lăng Tử Quân thì không giỏi trong lĩnh vực này, trước giờ anh không biết cách khen ngợi người khác, nên cứ lúng túng không biết phải nói gì dù rằng chính anh cũng cảm thấy Nhan Lam rất có năng khiếu hội họa. Vẻ mặt người đàn ông nọ trông vô cùng gượng gạo, rất đáng yêu.
Nhan Lam thấy vậy thì muốn cười nhưng lại cố nhịn, Lăng Tử Quân cũng phát hiện ra, gương mặt anh thêm tái nhợt, tỏ vẻ giận dỗi cô.
-
Sân vận động ở trường đại học bọn họ rất rộng lớn, chiều tà, sinh viên tụ tập lại rất đông để chơi thể thao, ngay cả giảng viên cũng tản bộ tập thể dục.
Ba người họ lựa một chỗ cao cao trên khán đài ngồi ăn quà vặt, Nhan Lam đưa cho Lăng Tử Quân một bịch que cay, bảo anh ăn thử.
Gương mặt anh thoáng chút bất ngờ, trước giờ Lăng Tử Quân chưa từng ăn qua mấy loại đồ ăn vặt này. Quay sang thấy Nhan Lam cùng Lăng Tử Phong ăn rất vui vẻ, Lăng Tử Quân nhíu mày, muốn ăn thử nhưng trong lòng lại bài xích.
“Mấy món này không tốt cho sức khỏe đâu.”
Người đàn ông nọ vô cùng cứng ngắc khuyên cô: “Em không nên ăn nhiều như vậy đâu.”
Nhan Lam gật đầu cho có, cô vừa ăn vừa bảo: “Vậy sau này sẽ không ăn nữa. Nhưng mà bây giờ anh ăn thử một miếng đi.”
Miếng que cay đưa tới miệng Lăng Tử Quân, hai mắt Nhan Lam long lanh chờ đợi anh.
Lăng Tử Quân có chút chần chừ, nhìn que cay màu đỏ đầy là dầu mỡ, anh nhíu mày tỏ vẻ không thích. Thế nnhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của Nhan Lam, anh cuối cùng cũng không cầm lòng được mà miễn cưỡng ăn một miếng.
Nhan Lam háo hức: “Thế nào? Có phải rất ngon không?”
Gương mặt Lăng Tử Quân thoáng chút bất ổn, mày kiếm người đàn ông hơi nhíu lại, yết hầu trượt xuống.
“…” gì vậy chứ, món này thì có gì để Nhan Lam thích đến vậy? – Lăng Tử Quân vốn không hiểu sở thích của cô.
Nhưng vì không muốn Nhan Lam mất hứng, anh đành miễn cưỡng cười nói: “Ngon, ăn rất ngon…”
Nhan Lam đăm chiêu nhìn anh, cô rõ biết anh sẽ không thích mấy món này. Nhìn gương mặt méo xệch kia cô liền biết là không hợp khẩu vị rồi, thế mà cứ giả vờ là ăn rất ngon cơ.
“Không cần nói dối, anh không thích ăn cay kia mà.”
Nhan Lam thở dài một hơi, quả thực là cô có chút mất hứng. Cô vốn biết khẩu vị mỗi người mỗi khác, nhưng vẫn buồn vì Lăng Tử Quân không ăn được món mà cô rất thích.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!