Ngay lúc Nhan Lam vừa bước vào sảnh chính của chung cư liền thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở quầy lễ tân.
Cô gái nọ khí chất cao sang, dáng người đẫy đà xinh đẹp, trên thân mình mặc một bộ váy áo đắt tiền sang trọng, toát ra phong thái của một vị tiểu thư đài cát vô cùng xuất chúng. Nhan Lam nhìn đến ngỡ ngàng, dường như trong phút chốc cô đã nhận ra ngay được bóng lưng này là của ai.
Khoảnh khắc cô gái nọ quay lưng lại nhìn cô, bốn mắt hai người chạm nhau, giống như vừa đánh thức một câu chuyện xưa cũ đã cất vào trong gác sách rất lâu mà chẳng ai thèm ngó ngàng tới vậy.
Cô gái vừa thấy Nhan Lam cũng đồng dạng ngỡ ngàng, gương mặt thanh tú xinh đẹp trong phút chốc trở nên rạn nứt, rồi nhanh chóng lại nở một nụ cười dịu dàng che lấp đi sự gượng gạo lúc đầu.
“Chị Lam à…”
Giọng cô gái ấy có chút run rẩy, mà Nhan Lam cũng không kiềm được thanh âm trở nên thảng thốt.
“Thể Vi!”
Kiều Thể Vi không kiềm được hai mắt mang theo lệ quang lấp lánh, cô ấy tiến tới chỗ Nhan Lam, không tránh khỏi xúc động mà nắm lấy tay cô.
Đã bao lâu rồi mới gặp lại người phụ nữ này, Kiều Thể Vi cảm tưởng những chuyện đã xảy ra trôi qua nhanh đến mức hệt như là một giấc mơ, mới đó mà đã bao năm xa cách, nhìn lại Nhan Lam, Kiều Thể Vi không ngừng hồi tưởng quá khứ.
Nhan Lam cũng có chút giật mình vì hành động lúc này của Kiều Thể Vi, ký ức vốn dĩ đã chôn giấu bao nhiêu năm đột ngột bị đánh thức, thật sự rất hoài niệm những ngày tháng mà bọn họ vẫn còn ở trường đại học, Kiều Thể Vi cũng như bây giờ, là cô em gái nhỏ hay chạy theo sau Nhan Lam, luôn miệng nhờ đàn chị là cô giúp đỡ những bài tập mà em ấy không hiểu.
Thế nhưng về sau giữa bọn họ lại xảy ra những mâu thuẫn không đáng có, Kiều Thể Vi cũng vì thế mà giận cô, không thèm đoái hoài tới cô nữa. Cái tát cuối cùng trước khi Kiều Thể Vi xuất ngoại dành cho Nhan Lam… cô mãi mãi không bao giờ quên được cảm giác trái tim đau như cắt khi ấy.
Lúc này hai người đều trầm mặc không nói gì, chỉ là cái nắm tay này, và đôi mắt nhìn nhau như muốn thổ lộ tâm tình… trong lòng cả hai đều có những sự hổ thẹn không có cách nào che lấp được.
-
Đoạn đường phía trước sao mà dài thăm thẳm, bước chân của hai người như bị cơn gió nào đó ghì chặt, có chút khó nhọc tiến về phía trước.
Gió thổi bần bật xuyên suốt con đường làm bờ vai Nhan Lam có chút run, cô nghe bên tai tiếng ù ù của gió, kèm với đó là thanh âm mềm mại tựa mặt hồ mùa thu của cô gái nọ. Đã lâu rồi Nhan Lam không còn nghe thấy được giọng nói này nữa, lúc này đột ngột nghe lại, cảm thấy không khỏi xúc động.
Giống như hai người bạn cũ gặp lại, bọn họ ôn hòa trò chuyện, thăm hỏi tình hình sức khoẻ của đối phương gần đây. Biết được Nhan Lam và Lăng Tử Quân bên nhau, Kiều Thể Vi chỉ cười nhẹ nhàng nói lời chúc phúc.
“Chúc mừng hai người…”
Rõ ràng Kiều Thể Vi đã biết từ trước… thế nhưng vẫn là chấp muốn chứng thực thêm một lần nữa, để rồi bây giờ trái tim đau đớn tan nát, tựa hồ như bị người khác hung hăng giẫm đạp dưới chân vậy.
“Sau bao nhiêu năm em vẫn là không thắng nổi chị.”
“…”
Ý tứ của lời nói đó mang theo sự châm biếm, có lẽ xuất phát từ xuất thân của mình, Kiều Thể Vi vẫn luôn kiêu ngạo như vậy.
Trước kia cô luôn cho rằng bản thân có thế lực của Kiều gia chống đỡ, mà cô lại xinh đẹp giỏi giang, không khó để chiếm lấy trái tim của một người đàn ông đến vậy, càng không có chuyện cô sẽ thua Nhan Lam. Nhưng rồi tất cả đều đã chứng minh, ngoài việc thua thiệt về gia thế, Nhan Lam cái gì cũng hơn hẳn cô, không chỉ là nhan sắc hay học vấn, ngay cả trái tim nhiệt thành yêu Lăng Tử Quân… Kiều Thể Vi cũng không bằng Nhan Lam.
Kiều Thể Vi biết cô châm biếm đàn chị chỉ là do bản thân cô khó chịu mới nói ra mấy lời khó nghe, thật chất từ trước đến nay cô hoàn toàn không có tư cách ghen tức với chị ấy.
Kiều Thể Vi cảm thấy mình quả nhiên vẫn là trẻ con không hiểu chuyện, đến giờ phút này vẫn cố chấp làm gì…
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên ngượng ngùng nhìn Nhan Lam, nhỏ giọng nói với đàn chị:
“Em chỉ đùa thôi…”
“Chị- chị đừng để bụng.”
Kiều Thể Vi trước giờ vẫn luôn là một tiểu thư kiêu ngạo, rất hiếm khi mở miệng nói lời xin lỗi. Cô ấy sinh ra đã ngậm thìa vàng, đương nhiên cốt cách phong thái cũng chẳng chịu thua thiệt với bất kỳ ai. Lúc này Kiều Thể Vi xuống nước như thế, Nhan Lam đương nhiên hiểu cô em gái này đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.
Nhan Lam lắc đầu xem như câu trả lời.
Không, cô làm sao mà để bụng cho được.
Nếu cô để bụng, thì cái tát của Kiều Thể Vi năm đó sẽ mãi mãi là nỗi khuất nhục của cô mà cả đời này Nhan Lam cũng không buông xuống được.
Năm ấy, những người quen biết bọn họ đều biết, Kiều tiểu thư và nhị thiếu gia nhà họ Lăng là thanh mai trúc mã, hai nhà vốn có ý tác hợp bọn họ thành đôi. Mà Nhan Lam lại không biết từ đầu xuất hiện, đứng giữa hai anh em nhà họ Lăng, dây dưa mập mờ, không phân rõ quan hệ.
Cái tát đó… hệt như là một đòn trí mạng, đem tình cảm giữa Nhan Lam và Kiều Thể Vi toàn bộ đều lặn sâu xuống đáy vực.
Giống như chính thất hạ bệ tiểu tam.
Nhan Lam đứng giữa dòng dư luận xôn xao, trở thành đề tài buôn dưa hằng ngày của giới thượng lưu, mãi cho tới tận khi cô tốt nghiệp, câu chuyện scandal tình ái kia vẫn không hết hot. Còn Kiều Thể Vi, sau việc đó liền hiên ngang quay đầu bước đi, xuất ngoại sang Mỹ, sống một cuộc đời mới.
Bây giờ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, thật sự có chút không lường trước được.
Nhan Lam trước giờ chưa từng có ý nghĩ trách cứ Kiều Thể Vi hành động như thế, thật ra có trách cũng là trách cô khi đó chen chân vào mối quan hệ của Lăng Tử Quân và Kiều Thể Vi. Rõ biết là không nên dây vào, nhưng cô lại không thể khống chế được lòng mình.
Hai người nói được vài câu rồi lại rơi vào trạng thái trầm mặc, dường như lâu rồi không trò chuyện, bây giờ họ cũng không biết phải nên nói gì tiếp theo nữa.
Kiều Thể Vi cứ thấp thỏm đi bên cạnh Nhan Lam, cô như muốn nói gì đó nhưng rồi lại không đủ can đảm thốt thành lời.
Kiều Thể Vi hiểu rõ cô không có cách nào thắng nổi tình cảm của hai người họ cả, đôi bên đều là tự nguyện bên nhau, trái tim cùng chung cảm xúc… nào giống như cô, bao nhiêu năm cũng chỉ là tình đơn phương không thể nào được đáp lại.
Năm đó là cô còn quá trẻ con, háu thắng, cô vì sỉ diện của mình nên đã làm nhục Nhan Lam trước sảnh tập đoàn Lăng thị, cái tát đó khiến lòng bàn tay cô nóng rực, và ánh mắt Nhan Lam nhìn cô ngỡ ngàng của khi ấy… thực sự đã ám ảnh đeo bám Kiều Thể Vi suốt bao nhiêu năm nay không thể buông bỏ.
Lần này về nước Kiều Thể Vi nghe bố nói Lăng Tử Quân và Nhan Lam đã ly hôn, cô cũng muốn thử xem giữa tiền bạc danh vọng và tình yêu đích thực, rốt cuộc bên nào có trọng lượng với Lăng Tử Quân hơn đây. Mà cô, thiên kim tiểu thư của Kiều gia, xuất thân hay học vấn đều là bật nhất, lại vì một người đàn ông đã từng ly hôn mà khổ sở vì tình…
Hiển nhiên không ngoài dự đoán, Lăng Tử Quân quả nhiên vẫn là chọn Nhan Lam, thay vì là cô – Kiều Thể Vi.
Vốn dĩ từ sớm cô đã đoán trước được kết quả sẽ như thế rồi, chỉ là bản thân cô không đủ can đảm đến đối diện, và để chấp nhận với sự thật sự thật phũ phàng. Sau đêm hôm đó tỏ tình bị từ chối, Kiều Thể Vi cũng giống như mấy năm trước vậy, cũng như những thiếu nữ thất tình, khóc một đêm vật vã, đau lòng đến chết đi sống lại.
Mà Kiều Thể Vi của lúc này sau khi nghĩ thông suốt đã quyết tâm từ bỏ đoạn tình cảm này.
Hôm nay cô tìm đến đây, Kiều Thể Vi chỉ đơn thuần là muốn nói lời xin lỗi với Nhan Lam mà thôi.
“Chị Lam à… em xin lỗi.”
Rốt cuộc sau bao nhiêu năm dằn vặt, cuối cùng Kiều Thể Vi cũng có thể trọn vẹn thốt ra được câu nói xin lỗi này.
Vốn dĩ cô đã muốn xin lỗi Nhan Lam từ rất lâu, thế nhưng sự hổ thẹn đó và cả lòng nhút nhát đã khiến cô chạy trốn sang nước ngoài mấy năm trời không dám trở về nơi này.
Ngay lúc này đây nói ra được những lời tự tận sâu trong đáy lòng, Kiều Thể Vi cảm thấy đâu đó nhen nhóm nỗi sợ khi không được tha thứ, lại có chút nhẹ nhõm khi mà có thể dỡ bỏ được tảng đá nặng đè ép cô suốt bao nhiêu năm qua.
Thanh âm của Kiều Thể Vi rất nhỏ, lại nghe ra được sự run rẩy.
Nhan Lam hơi sững người, bởi vì quá mức đột ngột mà Nhan Lam không kịp cho Kiều Thể Vi chút phản ứng nào.
Cái tát năm tát năm đó không chỉ để lại trong lòng Nhan Lam những nỗi đau mãi mãi không thể quên, mà với Kiều Thể Vi cũng chính là nỗi ám ảnh đeo bám suốt mấy năm dài đằng đẵng.
Đã rất nhiều năm nay Kiều Thể Vi luôn mang trong mình cảm giác hối hận với hành động bồng bột của mình lúc trước, thế nhưng chẳng có cơ hội nói được lời xin lỗi một cách đường hoàng như thế này với Nhan Lam.
Ngay lúc này đây có lẽ là lời điểm thích hợp nhất. Kiều Thể Vi đến đây, cũng chỉ là vì lời xin lỗi này.
Nhan Lam cũng không biết nên đáp lại thế nào, cô không nhìn Kiều Thể Vi, chỉ là cảm thấy bước chân mình hôm nay sao mà nặng nề khó đi quá. Cô không thể đáp lại ngay được, liền nghe Kiều Thể Vi nói với thanh âm tha thiết.
“Em xin lỗi, thật sự rất xin lỗi chị.”
“…”