Oành một tiếng thật to trong đầu. Nhan Lam những tưởng thế giới quanh cô như sụp đổ, trời long đất lở, nghe phải một chuyện rất kinh thiên động địa.
Người đàn ông đang ngồi ở ngay trước mặt cô, người mà Nhan Lam trước giờ vẫn luôn xem anh là anh trai ruột của mình... lại- lại đang nói yêu cô đó sao?
Nhan Lam vô thức đưa tay che miệng thảng thốt, nhìn về phía người đàn ông kia, thông qua đôi mắt sâu thăm thẳm tựa như mặt hồ mùa thu phẳng lặng, cô có thể nhận ra được thứ tình cảm mãnh liệt đang không hề che dấu đó dành cho mình.
"Sao có thể..."
Nhan Lam rất không muốn tin đây là sự thật, cô không cho rằng Lăng Tử Phong đang trêu đùa mình, mặt khác cô còn có thể rất chắc chắn được một điều anh đang nói thật. Lời nói, cử chỉ và ánh mắt đó... sao có thể là giả được chứ.
Thế nhưng giữa hai người họ sao lại có thể nhen nhóm thứ tình cảm gọi là tình yêu được!
Trước nay Nhan Lam vẫn luôn xem Lăng Tử Phong là anh trai, hiển nhiên sau khi nghe anh tỏ tình càng không thể nào tiếp nhận được sự thật này.
"Tiểu Lam à."
Lăng Tử Phong đưa tay chạm vào mu bàn tay cô, thế nhưng Nhan Lam lại theo phản xạ rụt tay về. Ánh mắt cô có chút mông lung nhìn anh, cảm thấy được tầm nhìn mang theo sự thất vọng của Lăng Tử Phong, Nhan Lam rất muốn giải thích rằng cô không hề cố ý muốn tránh anh như thế, thế nhưng bây giờ cô hoàn toàn không phản ứng nổi, chỉ biết hoảng sợ nhìn người kia.
"Anh... anh... sao lại-"
"Tiểu Lam, anh thật sự có tình cảm với em."
"Không thể nào, chúng ta rõ ràng..." - Rõ ràng là anh em kia mà!
Nhan Lam không thốt nổi nên lời, đối mặt với người anh trai mà bao nhiêu lâu nay cô kính trọng nể phục, sao bây giờ anh ấy lại nói với cô rằng anh ấy yêu cô chứ?
Nhưng gương mặt nghiêm túc lúc này của anh càng khiến cho Nhan Lam thêm bối rối hơn. Lăng Tử Phong vẫn lần nữa lặp lại câu nói kia.
"Anh yêu em."
Thanh âm trầm thấp mang theo tình ý dạt dào: "Không phải theo nghĩa là anh trai yêu em gái, thương em gái. Mà là nghĩa một người đàn ông yêu một người phụ nữ."
"Tử Phong, anh đừng nói nữa." Nhan Lam lập tức ngắt lời.
Mà Lăng Tử Phong lại vẫn kiên trì nói với cô, đôi mắt kiên định lúc này khiến Nhan Lam muốn trốn tránh không dám nhìn thẳng.
"Nhan Lam, không lẽ trước giờ em không nhận ra tình cảm của anh sao?"
"..." Lúc này trong đầu cô rất rối loạn, không tài nào nghĩ được cách giải quyết.
Với câu hỏi không thể có câu trả lời này, Nhan Lam càng cảm thấy bức bối trong lòng.
Cô làm sao nhận ra được tình cảm của anh chứ! Bởi lẽ cô chưa từng nghĩ tới việc cả hai người họ sẽ có khả năng nói chuyện yêu đương.
"Trước giờ em chỉ xem anh là anh trai mà thôi."
Nhan Lam nhỏ giọng đáp lại lời Lăng Tử Phong, tuy rằng cô biết lời nói này chẳng khác nào ngọn giáo, sẽ thần không hay quỷ không biết đâm sâu vào trong trái tim của người đàn ông kia, máu văng tung tóe, đau đến thấu tận tim gan.
Nhan Lam hoàn toàn không muốn phá vỡ đi mối quan hệ anh em thân thiết mà trước nay cả hai vẫn luôn gầy dựng, thế nhưng nếu không nói rõ ra thì lại không có cách nào đối diện được với anh.
"Trong lòng của em... anh không chỉ là đàn anh thời đại học, mà còn là người anh trai mà em trân trọng nhất, xem như một phần của gia đình vậy. Ngay cả bố mẹ cũng nói... muốn anh chăm sóc em như em gái..."
"Nhưng anh chưa từng xem em là em gái của anh." Lăng Tử Phong cất tiếng lạnh lùng.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ xem cô là em gái của mình, chưa bao giờ nghĩ tới.
Lăng Tử Phong đã từng nghĩ tới trường hợp nếu mình thổ lộ thì Nhan Lam sẽ có biểu hiện gì, hiển nhiên cô sẽ từ chối anh. Chỉ là trăm vạn lần anh đều không nghĩ tới lúc nghe được lời nói tuyệt tình của cô, anh lại đau lòng đến mức không thể kháng cự được.
"Ngay từ khoảnh khắc gặp em lúc còn ở trường đại học, thì anh liền xác định chúng ta không thể nào trở thành bạn bè bình thường được rồi. Càng đừng nói tới... là trở thành anh trai của em."
"Nhưng... không phải trước kia anh nói anh là anh trai của em sao?"
Ngày đó Lăng Tử Phong luôn miệng nói với cô anh là anh trai của cô, là người sẽ đứng ra bảo vệ cô vô điều kiện, sẽ dang rộng vòng tay che chở cô bất cứ lúc nào.
Nhan Lam muốn cứu vớt lại mối quan hệ này, thế nhưng Lăng Tử Phong chỉ cười nhàn nhạt nói với cô.
"Là nói dối em thôi, sợ em giữ khoảng cách với anh, sợ em không tin tưởng anh nữa."
Vừa nói ánh mắt của Lăng Tử Phong vẫn chung thủy nhìn chằm chằm về phía Nhan Lam, giống như đang chờ đợi một điều gì đó tưởng chừng như chẳng bao giờ thành sự thật.
"Nhan Lam à, anh thật sự chưa từng xem em là em gái của anh."
"Em có thể cho anh một cơ hội không?"
Cơ hội được trở thành người đàn ông thực thụ trong mắt em, gạt bỏ đi hình tượng anh trai mà trước giờ anh vẫn luôn dày công dựng lên.
Rõ ràng biết cơ hội mà Lăng Tử Phong đang mong muốn là gì, nhưng Nhan Lam vẫn vờ như không hiểu, cô rất bối rối, lúc này chỉ cố gắng khuyên anh:
"Có phải gần đây áp lực công việc quá lớn hay không? Nếu anh cảm thấy quá mệt mỏi... có thể tìm em tâm sự mà."
Mắt thấy Nhan Lam cố tình chuyển hướng chủ đề, Lăng Tử Phong lập tức cắt ngang: "Anh không gặp áp lực công việc."
Anh hoàn toàn có thể nhận ra được Nhan Lam cố tình tránh né vấn đề, thế nhưng người đàn ông vẫn kiên trì giải thích với cô.
"Không phải vì gặp áp lực nên mới nói xằng nói bậy. Nhan Lam, em đừng cố tình lảng tránh tình cảm của anh nữa."
"Em không có... em không phải có ý đó."
Cô lúng túng giải thích, rồi lại bất lực nhìn anh: "Thế nhưng anh bảo em phải làm sao để tiếp nhận sự việc này đây. Anh cũng biết rõ là em thích Tử Quân mà."
"Anh biết."
"Anh biết nhưng anh..." Nhan Lam nói không thành lời, cô nhìn người đàn ông kia, cảm thấy vô cùng khó xử.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!