“Đường Ngọc Nhi, mau tỉnh lại đi”
“Đường Ngọc Nhi”
“Này”
Bé Ba gọi một lúc lâu cuối cùng cũng đánh thức được Đường Ngọc Nhi. Vì phát hiện cô bé sốt cao, ngủ chập chờn nên cậu bé có chút lo lắng rằng cô bé sẽ bất tỉnh nên cậu bé không thể làm gì khác là phải đánh thức cô bé dậy.
“A…”.
Đường Ngọc Nhi mơ hồ kêu một tiếng, lông mày nhíu chặt, có vẻ rất đau.
“Me…
Sau một thời gian dài không uống nước, lại bị sốt mấy kiếng đồng hồ, giọng nói của Đường Ngọc Nhi có chút khàn khàn khiến người ta xót xa.
Bé Ba mím môi, cảm giác áy náy trong lòng càng sâu hơn.
Giá như cậu bé học được một chút y thuật từ Bé Lớn là tốt rồi, ngay lúc này cậu bé còn chưa biết cách hạ sốt đơn giản nhất.
Đường Ngọc Nhi bị đánh thức vì đầu gối của mình bị gõ.
Lờ mờ mở mắt ra, cô bé thấy mình vẫn đang ở trong một nơi chật hẹp và xa lạ, cảm giác sợ hãi của cô bé lại sống dậy.
Trước khi cô bé có thể khóc lần nữa thì Bé Ba đã kịp thời bịt miệng cô bé lại.
“Suyt”.
Hành động của Bé Ba khiến Đường Ngọc Nhi nhận ra rằng sợi dây trên tay và chân của họ vậy mà đã được cởi ra.
“Đừng khóc, chịu đựng đi”
“Ngôn Việt, mình rất sợ bóng tối.”
Cô bé ngồi chồm hổm, vẻ mặt đau khổ khiến người nhìn mong muốn được ôm đứa trẻ vào lòng và chăm sóc cho cô bé thật chu đáo.
Nhưng mà thật không may, Bé Ba là một thằng nam.
Loại thẳng hơn thép.
“Cậu thường ngủ mà không tắt đèn?”
Đường Ngọc Nhi lắc đầu, đột nhiên suy nghĩ đến câu hỏi này rất nghiêm túc, đáp: “Ba đặt rất nhiều đèn ông sao trên giường công chúa của mình. Khi minh đi ngủ vào ban đêm thì nó sẽ nhấp nháy, nó rất sáng và không tồi chút nào!” Sau khi nghe những lời đó, Bé Ba bắt đầu thuyết phục họ một cách nghiêm túc.
“Lần sau không được bật đèn đi ngủ, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, tính tình cáu gắt, da lão hóa và xệ xuống, đầu thì khờ khạo nếu không cao lên được”
Đường Ngọc Nhi chớp mắt, hoàn toàn không hiểu cậu bé đang nói cái gì.
“Ngôn Việt, cậu thật ồn ào”
Bé Ba tự bể vậy mà có ngày bị người ta chỉ là ồn ào.
Có vẻ như cậu bé nên suy nghĩ về lý do tại sao cậu bé bị người ta giả định.
Đường Ngọc Nhi bò yếu ớt, bóng tối khiến cô bé rất rụt rè, nhưng mà không hiểu sao cô bé lại quên sợ hãi khi nói chuyện với Bé Ba.
Cô bé đảo mắt.
“Ngôn Việt, kể cho mình nghe một câu chuyện đi”
“Câu chuyện gì?”.
“Những câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ đó, ba và mẹ luôn kể cho mình hàng đêm, cậu không có sao?”
“Không, mình chưa nghe nói về nó bao giờ “A? Người lớn trong nhà cậu không kể cho cậu nghe sao? Ba mẹ của cậu không yêu thương cậu sao?”
Bé Ba đột nhiên cảm thấy rằng đánh thức Đường Ngọc Nhi là một quyết định sai lầm.
Nói chuyện với cô bé thực sự rất mệt mỏi. “Thân thể đã tốt hơn chưa? Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây”
Đường Ngọc Nhi có chút mờ mịt.
“Đi đến đâu?”
“Cậu không muốn rời đi?”
Cô bé lắc đầu, “Bên ngoài tối quá..”
Bé Ba thực sự không biết nên khóc hay nên cười.
Vừa định nói gì đó thì bên tại đột nhiên chuyển động, cậu bé đột nhiên quay đầu nhìn về phía bức tường bên cạnh.
Đường Ngọc Nhi không biết chuyện gì đang xảy ra với cậu bé.
“Ngôn Việt..”
“Suyt”
Cậu bé ra hiệu cho Ngọc Nhi im lặng, sau đó cau mày bước đến bức tường bên cạnh, áp tại, nhắm mắt và rất nghiêm túc lắng nghe.
Đường Ngọc Nhi cảm thấy hành động của Bé Ba giống như trong phim truyền hình và rất thú vị, vì vậy cô bé đã làm theo.
Có tiếng sột soạt phát ra từ bức tường.
Đường Ngọc Nhi chỉ nghĩ rằng đó là chuyện vui.
Bé Ba rất ngạc nhiên.
Lúc này, cậu bé dường như nghĩ đến điều gì đó, sau đó nhanh chóng mở mắt ra, cúi đầu nâng đồng hồ lên, dùng ngón tay nhanh chóng mở danh sách chức năng.
Xem vị trí của những người khác.
Tích tích tích.
Đôi mắt của Bé Ba đột nhiên sáng lên.
“Ngôn Việt, cậu mua chiếc đồng hồ này ở đâu vậy? Nó xấu và ồn ào, sao cậu không mua Pikachu? Mình nghĩ búp bê Barbie trông đẹp hơn, lần sau cậu có thể mua một chiếc..”
Đường Ngọc Nhi tự nói chuyện.
Bé Ba bình tĩnh lại và vươn tay gõ vào tường ba lần.
Hai ngắn và một dài.
Tiếng sột soạt đằng kia chợt tắt lịm.
Không bao lâu sau thì truyền đến một trận gõ đáp lại.
Hai tiếng dài và một tiếng ngắn.
Đường Ngọc Nhi nghe vậy cũng cảm thấy rất thần kỳ, giơ tay gõ tường. Cốc cốc cốc…
Ở đầu tường bên kia, Bé Hai nhíu mày khó hiểu.
“Bé Ba đã nói gì thế? Chúng ta đã thực hành ám hiệu này trước đây chưa?”
“Không chắc”
Tại sao mọi người ở đó tiếp tục gõ, có phải Bé Ba ở bên cạnh không?”
Phòng chứa đồ bên cạnh.
Bé Ba nhíu mày bất lực và kéo cổ áo Đường Ngọc Nhi đi.
“Đừng làm rộn, đứng yên đi”
Đường Ngọc Nhi bị tóm lấy như một con nhện nhỏ, vung vẩy tứ chi giữa không trung.
“Mình muốn chơi, mình muốn chơi!”
Bé Ba vội vàng chuyển tín hiệu bình thường cho anh em bên cạnh.
Hai bên liên lạc với nhau vài lần, lại càng chắc chắn là của nhau, nên Bé Ba bắt đầu loay hoay với đống mảnh vỡ trong kho.
“Ngôn Việt, cậu đang làm gì vậy?”
“Hãy đến tìm giúp mình đi”
“Cậu đang tìm kiếm cái gì?”
“Xem có cái gì sắc bén không”
“Ồ.”
Cô bé ngồi xổm xuống và nhìn xung quanh để giúp đỡ tìm kiếm , nhưng nó dường như không thực sự giúp ích được gì.
“Mình tìm được nhánh cây, cậu muốn cái này sao? Sắc nhịn như vậy, sẽ làm tổn thương mắt đó.”
“Dây chun? Bắn thế này sẽ đau”
“Cắt.”
“Đường Ngọc Nhi, cậu ngồi chơi đi… đợi đã, đưa kéo đây?
Bé Ba nhìn vào chiếc kéo mà cô bé tìm thấy và không nhịn được khen ngợi một âu khá lắm trong lòng.
Lúc nãy cậu bé đã cởi trói cho mình, tại sao cậu bé không tìm thấy cây kéo chứ? Bé Ba nằm xuống, cầm chiếc kéo và chọc mạnh vào góc tường.
Bup!
Một cái lỗ đã bị cậu bé đập ra.
Đường Ngọc Nhi nhìn sững sờ.
“Mình cũng muốn chơi.”
“Cậu đi tìm thêm một cái kéo lại đây đi”
“Được thôi.”
Cô bé chủ động nhìn xung quanh.
Bé Ba thực sự chỉ muốn đánh lạc hướng Đường Ngọc Nhi, không bao giờ nghĩ rằng cô bé thực sự có thể tìm thấy người thứ hai.
“Ngôn Việt, mình sẽ chơi với cậu!”
Cậu bé nhìn cây kéo trên tay cô bé rồi lại thở dài cảm thán vận may tốt.
Với sự may mắn của đứa trẻ này thì… sẽ rất tiếc nếu không chơi trò chơi may rủi.
Đường Ngọc Nhi ngồi xổm xuống.
Bé Ba rất kiên nhẫn hướng dẫn.
“Yên lặng, đừng động đậy quá nhiều, đề phòng bị phát hiện, nếu như bị phát hiện là xong đời”
“Được!”
Đường Ngọc Nhi tích cực tham gia vào chuyện đập lỗ này, không còn biết trời trăng mây gió gi.
Năm đứa trẻ ở phòng bên cạnh ngạc nhiên khi thấy cả hai cùng khoét một lỗ lớn trong thời gian ngắn.
“Cũng may bức tường này không phải bằng gạch, nếu không đào đến mai cũng không đào xong.”
Bé Ba giải thích ngắn gọn.
“Em vừa phát hiện ra rằng bức tường này cho phép mọi người nghe thấy âm thanh từ nhà bên cạnh nên biết nó không phải là một bức tường kiên cố”
“Những bức tường kiên cố được làm bằng gạch đỏ và xi măng. Chúng thường được sử dụng làm tường chịu lực, chẳng hạn như xây tường bên ngoài và cầu thang”.
“Nhưng hai căn phòng hai người đang ở không phải là điểm mấu chốt của toàn bộ tòa nhà nên chỉ cần sử dụng các tấm silicat rỗng ruột để xây là xong”
“Loại chất liệu này đặc biệt không chắc chắn, độ dày của ván là 0,6 cm. Độ dày của vách trong vòng 15 cm, ở giữa rỗng nên không cách âm, vách như vậy có thể bị vật nhọn đập vỡ”
Sau khi nghe Bé Ba nói xong một đồng thuật ngữ kỹ thuật kiến trúc, các anh em khác không khỏi gật đầu khen.
Bé Lớn: “Bé Ba giỏi quá, không hổ là đọc sách nhiều”
Bé Hai: “Anh không ngờ Bé Ba rằng nỗi ám ảnh của em với toán học đã lan sang kiến trúc”.
Bé Tư: “Xem ra mỗi ngày em không nên chỉ đọc thực đơn rồi”
Bé Năm: “Em nghĩ rằng chuyện em chỉ có thể hát và nhảy có vẻ thực sự vô dụng”
Bé Sáu: “Em, em rất đói.”
Đường Ngọc Nhi là người đơn giản chất, nhìn Bé Ba như một con quái vật.
“Cậu đang nói cái gì vậy? Thật ồn ào”
Bé Ba: “…”
Mấy đứa bé: “.”
Không nói không biết, dường như họ đã phát hiện ra rằng gần đây Bé Ba nói nhiều hơn.
Bọn trẻ vừa nói xong thì cô giáo Vương, người đã nằm bên cạnh hôn mê hồi lâu rốt cuộc lặng lẽ tỉnh lại.