Không thể không nói, cá ngày hôm nay đều khiến Hoắc Băng Tâm cảm thấy liên tục bất ngờ. Mọi thứ đều ngoài sự mong đợi của cô.
Sau khi cúp điện thoại, không bao lâu sau thì có phục vụ đẩy xe thức ăn lại phòng gõ cửa. Phong Thần Nam đưa con chip cho đối phương, đẩy bàn thức ăn vào..
“Ăn đi, hôm nay em chưa ăn gì hết, hiện giờ chỉ có hai ta, em cứ ăn nhiệt tình, ăn hết thì đi về.” “Hôm nay anh đã tính toán hết rồi?” Phong Thần Nam gật đầu: “Sao thế? Rất bất ngờ?”. “Cũng không phải, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ”
Tuy rằng lần trước lúc đi xem đấu giá với anh, đã nhìn thấy chiêu trò của Phong Thần Nam thâm sâu đến mức nào. Nhưng hôm nay cô mới thật sự hiểu thêm về người đàn ông này.
Anh quả là là một tên hồ ly lão làng. “Anh nói thật đi, có phải là anh cũng dùng chiêu trò này trên người em có đúng không” Hoắc Băng Tâm dùng cái đĩa chỉ vào Phong Thần Nam. Cử chỉ của cô chọc anh cười.
Trên gương mặt vốn dĩ lạnh lùng đó xuất hiện một vòng cung nhàn nhạt, chớp mặt đã rọi sáng một mảng hoang vu.
Một lúc sau, anh đưa tay ra nhẹ nhàng sờ vào đầu cô. “Nếu nói về chiêu trò, thì có lẽ em giỏi hơn anh đấy, nếu không thì anh cũng không rơi vào tay em.”
Sau khi giao con chip ra phải đợi tin tức tận mấy ngày, lúc này vẫn trời yên biển lặng. Cuối cùng thì Hoắc Băng Tâm cũng lên mạng để xem bài hát cô đang bán nổi đến mức nào. Tốt một cách bất ngờ.
Cùng với bộ phim truyền hình đang chiếu, bài hát chủ đề của cô cũng được chào đón nhiệt tình. Mọi người đều yêu thích giọng hát trời sinh của cô.
Bộ phận tiếp thị bên phía Quý Hạo Đông và công ty quản lý am rất tốt. Họ nhân cơ hội này cho ra mắt thị trường đĩa đơn trực tuyến và mở ra tất cả chức năng lấy thưởng mà trước đây chưa từng có. Vì vậy cũng kiếm được kha khá.
Hoắc Băng Tâm không thể không cảm thán về đầu óc kinh doanh của Quý Hạo Đông. Nhớ tới đây thì cô nhận được tin nhắn riêng của Quý Hạo Đông.
“Nữ thần, bên tôi có một đạo diễn đoàn phim đang gấp gáp tìm ca sĩ hát bài hát chủ đề, muốn mời cô tham gia thử giọng. Cô có hứng thú không?”
Mỗi khi cô nhìn thấy ảnh đại diện của Quý Hạo Đông là hình những thỏi vàng hoạt hình, thì cô luôn luôn cảm thấy anh ấy giống như cậu bé hám tiền, lần nào đến cửa cũng đưa tiền.
Thù lao đã quyết định xong rồi? Cô trả lời lại một câu. Quý Hạo Đông không ngờ nhanh như vậy đã nhận được hồi âm của Hoắc Băng Tâm.
“Thù lao thì cô tự đi bàn với người ta, dẫu sao cô cũng không phải là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty tôi. Bên tôi chỉ nhận ít phí giới thiệu là được rồi, haha..
Quả không hổ là anh tài trong giới kinh doanh. Ngay cả chuyện này cũng không bỏ qua cơ hội kiếm tiền.
Nhưng Hoắc Băng Tâm cũng không tính toán với anh ấy nhiều. Dù gì cô cũng đang rảnh, có tiền dâng tận cửa đương nhiên phải lấy càng nhiều càng tốt. Nụ cười ngây ngô: “Nếu như vậy thì phí giới thiệu là bao nhiêu?
Quý Hạo Đông: ‘Bên đầu tư cho bộ phim này khá lớn, tôi nghĩ có thể đập rất nhiều tiền, hay mươi mốt hoặc hai mươi bốn tỷ không thành vấn đề.
Cái giá anh ấy nói ra khiến Hoắc Băng Tâm sửng sốt.
Nụ cười ngây ngô: ‘Bây giờ hát bài hát chủ đề phim truyền hình kiếm được nhiều tiền vậy sao?
Cô mơ hồ nhớ ra lần trước khi quản lý của Tô Cẩm Tú tìm cô ta, giá thị trường mới chỉ sau mươi triệu.
Sao tới lượt cô, thù lao lại nhiều như vậy? Quý Hạo Đông trả lời lại rất nhanh.
‘Nữ thần rốt cuộc gần đây cô có lên mạng không vậy? Cô có biết doanh số đĩa đơn trực tuyến. của cô bán ra bao nhiêu không? Đã phá sáu ngàn tỷ rồi! Cho cô thù lao là hai mươi bốn tỷ là đã lợi cho họ lắm rồi”.
Quý Hạo Đông nói xong câu này thì Hoắc Băng Tâm ngơ ngác trong mấy giây. Cô nhanh chóng tìm kiếm doanh số bán đĩa đơn trực tuyến của cô ấy.
Thật sự là không khoa trương chút nào. Doanh số sáu ngàn tỷ, không ít người hâm mộ trong và ngoài nước đều đã đóng góp trong đó. Người nào không biết còn cho rằng cô đang bán vé xem phim điện ảnh.
Mọi người đều biết từ trước đến nay doanh thu của đĩa đơn trực tuyến không tốt chút nào. Ai cũng muốn nghe nhạc miễn phí, ai mà không tiếc tiền?
Cho nên, công ty quản lý đã lập ra một trò chơi mới, như lúc phát sóng được tặng thưởng, để cho người hâm mộ được tặng quà cho ca sĩ yêu thích của mình.
Ca khúc tự sáng tác của Mỉm cười ngây ngô bắt tai, là giọng hát hiếm có trong giới này. Bất kể là ca từ hay giai điệu đều có thể lay động lòng người, đương nhiên họ tình nguyện trả phí và tặng thưởng
Vì vậy đã khiến doanh số của bài hát đó tăng đến sáu ngàn tỷ.
Đương nhiên cũng nhờ sự giúp đỡ của Quý Hạo Đông và công ty quản lý quan tâm thúc đẩy, mới có thể khiến toàn giới chấn động.
Lúc Hoắc Băng Tâm tra tài liệu xong trở về màn hình trò chuyện, Quý Hạo Đông cũng nhắn tin một tràn, nội dung giống với những gì cô ấy xem trên mạng.
Thế nên Hoắc Băng Tâm nảy lên một ý tưởng, trả lời lại một câu. “Ba trăm tỷ Quý Hạo Đông trầm ngâm trong hai giây, nhắn lại: ‘Phí giới thiệu sáu tỷ “Vậy anh đi nói với anh ta chúng ta muốn ba trăm lẻ sáu tỷ đi” !! Bà cô này ra giá không khách sáo chút nào. Nhưng có thật sự có tư cách này.
Thế nên Quý Hạo Đông đã đáp ứng và hẹn Hoắc Băng Tâm đến phòng thu âm thử giọng. Sau khi thử giọng xong nếu nhận cô thì trực tiếp trả thù lao luôn.
Tốc độ nói chuyện thoải mái và hiệu suất làm việc cao thế này khiến Hoắc Băng Tâm nghi ngờ vị đạo diễn đó thật ra là nhân viên trong công ty anh ấy.
Nhưng cô lười hỏi, vui vẻ nhận công việc này.
Đến ngày thử giọng, cô đúng giờ xuất hiện trong phòng thu âm. Quý Hạo Đông đã dẫn theo đạo diễn trẻ tuổi và giám chế giới thiệu với cô.
“Đây là đạo diễn Phương Phương Minh Viễn và giám chế Trương Trương Gia Minh, đây là cô Hoắc Băng Tâm, cô ấy là ca sĩ mạng Nụ cười ngây ngô. “Xin chào, cô Hoắc, hâm mộ đã lâu. Trước đây tôi có theo dõi một vài tin tức trên mạng về cô, không ngờ cô lại là ca sĩ nổi tiếng trên mạng, thật sự là không ngờ”
Người đàn ông trẻ tuổi để tóc húi cua, ăn mặc giản dị, giàu khí chất nghệ thuật.
Giám chế Trương là một người đàn ông trung niên, ánh mắt lúc nói chuyện thể hiện sự ngưỡng mộ và tôn trọng với Hoắc Băng Tâm.
“Tôi đã nghe bài hát của cô Hoắc, vô cùng thích nó. Tôi rất vui khi được làm việc với cô.”
Hoắc Băng Tâm bắt tay với họ, cô rất ít lên mạng nên chưa từng nghe danh của đạo diễn Phương và giám chế Trương. Cho nên chỉ có thể khách sáo nói chuyện vào câu.
Tán gẫu mấy cậu mới chính thức đi vào thử giọng. “Cô Hoắc nhìn thử xem, chúng ta thu âm đoạn nhỏ phần điệp khúc trước, rồi xem kết quả.”
Hoắc Băng Tâm gật đầu, nhìn lướt qua bản nhạc và ngâm nga nó. Giám chế Trương chưa mở demo lên là cô đã dừng lại.
“Như thế này đúng không?” Giám chế Trương ngẩn ra, cái tay vốn dĩ muốn mở demo chậm rãi rút về: “Đúng” “Ừm, tôi học xong rồi, bắt đầu thôi” “Có cần học lại thêm một lần không?” “Không cần, bắt đầu thôi”. Giám chế Trương hơi nghi ngờ, bắt đầu ấn phím thu âm.
Trong phòng thu âm, Hoắc Băng Tâm mang tai nghe, chưa đến một phút đã hát xong đoạn điệp khúc.
Từ khi nhận bản nhạc cho đến khi thử giọng xong chỉ mất hai ba phút. Mỗi cao độ và nhịp phách đều rất chuẩn, giọng hát mang lại cảm giác thanh khiết, đi sâu vào lòng người.
Giám chế Trưởng, đạo diễn Phương và Quý Hạo Đông tròn đôi mắt, vô cùng kinh ngạc.
Tuy rất nhiều người trong ngành giải trí có thể vừa xem bản nhạc đã hát được, nhưng tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn như cô hầu như lác đác chẳng có mấy người.
Tài năng âm nhạc của cô gái này thực sự đã vượt qua người thường rất nhiều.
Thật không dám tưởng tượng, nếu cô ấy bước vào giới giải trí phát huy hết tất cả tài năng đang có, thì bao nhiêu người sẽ bị đánh bại đây?
Không chứa đường sống cho người ta luôn…